Chương 26

Chương 26
Trước Sau
Lúc này, trời đã tạnh mưa, xem như Dung Chân đã chính thức đột phá xong, hiện tại nàng đã là tu sĩ Luyện Khí kỳ, nàng quyết định ra ngoài trước, xem thử công pháp mà Tiết Cảnh Lam đưa cho.

“Ta ra ngoài xem công pháp sư phụ đưa cho đây.”

Dung Chân ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nói với A Huyền.

“A Huyền, ngươi nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

A Huyền không ngờ Dung Chân lại ngốc đến mức này, ngay cả trạng thái của hắn không bình thường cũng không nhận ra.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, hắn có thể nhân cơ hội này ở lại trong nội phủ của nàng tu dưỡng thêm một thời gian nữa.

Chỉ là... tu vi của nàng thật sự quá thấp.

Đám sương mù hình thú màu đen bay một vòng trong nội phủ của Dung Chân, đột nhiên biến mất không thấy.

Cùng lúc đó, Dung Chân mở trang sách công pháp ra, một tia sáng đen lờ mờ hiện lên.

Bên này Dung Chân vừa mới đột phá xong, bên kia Tiết Cảnh Lam đã rời khỏi Âm Phong Cốc.

Gần Âm Phong Cốc chỉ có hai tông môn, một là Hà Loan Tông, hai là Đan Tiêu Môn, hôm nay người chào hỏi Tiết Cảnh Lam là Hà Loan Tông, còn âm thầm quan sát là Đan Tiêu Môn.

Đan Tiêu Môn cảm thấy Tiết Cảnh Lam quá to gan, dám đi trêu chọc yêu thú ở Âm Phong Cốc, hơn nữa đệ tử của tông môn bọn họ mỗi khi ra vào rừng rậm đều phải đi qua địa bàn của Âm Phong Cốc, nên đang âm thầm cầu nguyện Tiết Cảnh Lam không giải quyết được thứ trong Âm Phong Cốc.

Đan Tiêu Môn có tiền, từ lâu đã muốn mua Âm Phong Cốc, nhưng chính vì con yêu thú trong hồ sâu kia khiến bọn họ không dám ra tay, hết lần này đến lần khác đều có tông môn khác muốn chiếm tiện nghi của Âm Phong Cốc, nhưng đều bị Cổ Điêu trong hồ sâu đuổi ra ngoài.

Nhiều năm như vậy, Âm Phong Cốc vẫn luôn không có người ở, Đan Tiêu Môn đương nhiên coi mảnh đất này là của mình, bọn họ cảm thấy lần này Tiết Cảnh Lam và Dung Chân cũng sẽ gặp phải trở ngại như vậy.

Để tìm hiểu tình hình, tối nay Đan Tiêu Môn phái ba đệ tử Kim Đan kỳ đến Âm Phong Cốc xem sao, xem thử tình hình của Tiết Cảnh Lam và Dung Chân thế nào, nếu bọn họ thức thời rời đi thì tốt, nếu bọn họ bị yêu vật trong hồ sâu tấn công, ba đệ tử Kim Đan kỳ này sẽ thay bọn họ nhặt xác.

Không ngờ, ba đệ tử bọn họ vừa đi, Tiết Cảnh Lam đã bay đến sơn môn của bọn họ.

Tiết Cảnh Lam ôm kiếm, đứng trước cổng sơn môn của Đan Tiêu Môn, mỉm cười nói:

“Tiết Cảnh Lam của Thiên Lam Môn đến đây bái phỏng, mong được chỉ giáo.”

Thông qua thủy kính, Hạ Tiêu - chưởng môn của Đan Tiêu Môn, chính là nam tử bạch y chế nhạo Tiết Cảnh Lam và Dung Chân không biết tự lượng sức mình lần trước, nhìn thấy Tiết Cảnh Lam, người này mặc áo xanh, tay cầm kiếm, phong thái ung dung, dường như không hề có vẻ chật vật sau khi đại chiến với yêu thú ở Âm Phong Cốc.

“Ngươi nói xem hắn giải quyết được rồi, hay là chưa?”

Hạ Tiêu nheo mắt lại, hỏi vị trưởng lão râu tóc bạc phơ bên cạnh.

“Yêu vật trong Âm Phong Cốc, ta đã từng đi dò xét rồi, là Cổ Điêu, tính tình hung ác, pháp lực cao cường, tu vi có thể sánh ngang với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.”

Vị trưởng lão râu tóc bạc phơ chậm rãi nói.

“Tiết chân nhân còn trẻ như vậy, cho dù là Nguyên Anh chân nhân thì tu vi chắc cũng không cao thâm, tiểu đồ đệ bên cạnh hắn đã không thấy đâu, có lẽ đã bị Cổ Điêu ăn thịt rồi, có lẽ hắn muốn giữ thể diện nên mới không để lộ sơ hở.”

Vị trưởng lão râu tóc bạc phơ của Đan Tiêu Môn cũng có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, là người có tu vi cao nhất trong phạm vi ngàn dặm, ngay cả ông ta cũng không dám trêu chọc Cổ Điêu ở Âm Phong Cốc, nên ông ta rất chắc chắn về những lời mình nói.

“Thôi, để hắn vào đi.”

Hạ Tiêu thở dài.

“Đợi khi nào ta bế quan thêm một thời gian nữa, chắc chắn sẽ có đủ thực lực tiêu diệt Cổ Điêu ở Âm Phong Cốc.”

Một lúc sau, Tiết Cảnh Lam thong dong đi tới, sau khi thi lễ với Hạ Tiêu và vị trưởng lão râu tóc bạc phơ mới cúi đầu nhấp một ngụm trà nóng trên bàn.

“Tiết chân nhân định rời đi sao?”

Hạ Tiêu hỏi thẳng, hắn cho rằng Tiết Cảnh Lam không làm gì được Cổ Điêu, đến đây để cáo từ.

“Hả? Tại sao phải rời đi?”

Tiết Cảnh Lam tò mò hỏi.

“Tiết chân nhân, yêu vật trong Âm Phong Cốc...”

Hạ Tiêu nhíu mày, nhắc nhở.

“Thu phục rồi.”

Tiết Cảnh Lam lại mỉm cười nhấp một ngụm trà.

“Con Cổ Điêu kia vừa đúng lúc có thể giúp chúng ta trông coi sơn môn.”

Yêu thú tính tình hung dữ, thu phục chúng khó hơn giết chết chúng gấp trăm lần, chẳng lẽ Tiết Cảnh Lam đang nói khoác sao?

“Tiết chân nhân, chuyện này không thể nói đùa được.”

Hạ Tiêu lắc đầu thở dài, ám chỉ Tiết Cảnh Lam đang khoác lác.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Anh Vu

    Anh Vu

    End rồi, lâu lắm r mình ms cày 1 bộ dài như này, nhẹ nhàng, hay

    1 tuần trước
  • Trinh Kelly

    Trinh Kelly

    Truyện hay quá, cái kết vừa đủ đẹp rồi

    1 tuần trước
  • Chúc Uyên

    Chúc Uyên

    Vẫn muốn ngoại truyện thêm và cặp chính í, thêm cả Kiều Tuyết Tung nữa ( muốn xem hint của cổ ), t tưởng Giản Anh j đấy tới với Bùi Huyên chứ ta 😭 Ship nhìu cặp mà chỉ Canon 1 cặp huhu

    2 tuần trước
  • Khánh Vy

    Khánh Vy

    Truyện hay, mạch truyện cũng hấp dẫn, tuyến tình cảm nhẹ nhàng, dễ thương. Đối với tui khá nhập tâm vào khúc cuối. Cảm ơn nhà dịch rất nhiều

    2 tuần trước
  • Khánh Vy

    Khánh Vy

    Đã đọc hết rùi. Truyện hay, mạch truyện hấp dẫn, rất nên đọc nha

    2 tuần trước
  • Trinh Kelly

    Trinh Kelly

    Truyện hay

    3 tuần trước
  • serenewane

    serenewane

    Truyện ngọt, sạch nha! Kết HE với OE.

    3 tuần trước
  • Anh Vu

    Anh Vu

    Hay lắm lun, cứ chill chill kbt baoh ms có tuyến tình củm

    3 tuần trước
  • Nga Ngo

    Nga Ngo

    Truyện hay nhà dịch rất mượt

    3 tuần trước
  • Trương Ngân

    Trương Ngân

    Truyện hay nắm nha

    3 tuần trước