“Đan Hà Môn các ngươi hình như có rất nhiều tu sĩ am hiểu kiến trúc.”
Đan Hà Môn thật sự dựa vào đám tu sĩ trong môn am hiểu kiến trúc, xây dựng động phủ cho người khác để kiếm tiền, đây là nguồn thu nhập lớn nhất của bọn họ.
“Tiết chân nhân, ý ngươi là...”
Hạ Tiêu nhíu mày.
“Giúp Thiên Lam Môn chúng ta xây dựng sơn môn, chuyện này coi như bỏ qua.”
Tiết Cảnh Lam dứt khoát đưa ra điều kiện.
Điều kiện này nói khó cũng không khó, chỉ là đối với Đan Hà Môn mà nói thì hơi mất mặt thôi, địa bàn nhắm trúng bị người ta mua mất, bây giờ còn phải giúp người ta xây nhà.
Cái quái gì thế này?!
Sắc mặt Hạ Tiêu sa sầm, hắn thật sự rất khó nuốt trôi cục tức này.
Tiết Cảnh Lam tiếp tục phe phẩy quạt, thản nhiên nói:
“Ta giao thiệp rộng lắm, nếu Đan Hà Môn không muốn đồng ý, vậy không quá hai năm nữa, toàn bộ tu chân giới sẽ biết các ngươi tự tiện xông vào sơn môn của người khác mà không xin lỗi.”
“Các ngươi xin lỗi, đại biểu ta sẽ tha thứ cho chuyện các ngươi tự tiện xông vào sơn môn, mà lời xin lỗi này, đương nhiên là để đền đáp cho việc đồ đệ ta ra tay cứu đệ tử của các ngươi.”
Tiết Cảnh Lam phân tích rất thấu đáo.
Tất cả mọi người ở đây đều biết, nếu Đàm Bá Dực đến chậm một chút, mà Dung Chân không xuất hiện kịp thời để ngăn cản Cổ Điêu, ba vị Kim Đan đệ tử này chắc chắn sẽ bỏ mạng.
Đương nhiên, bọn họ cũng không hiểu tại sao một tiểu bối có tu vi thấp như Dung Chân lại có thể phát hiện ra sự bất thường ở hồ sâu khi đang ở trong không gian độc lập của hang động.
Lúc này, Tư Hàn lại gọi “Chưởng môn”, hai má hắn ửng đỏ, có lẽ là vì chuyện này mà cảm thấy rất xấu hổ.
“Được.”
Hạ Tiêu thở dài, bất đắc dĩ đồng ý.
“Ngày mai Đan Hà Môn sẽ phái người đến đây.”
“Tốt.”
Tiết Cảnh Lam mỉm cười đồng ý.
Dung Chân nhón chân, nhìn theo bóng lưng chật vật của người Đan Hà Môn rời đi.
“Vậy là chúng ta không cần phải tốn tiền xây nhà nữa sao?”
Dung Chân nắm được trọng điểm.
“Đương nhiên rồi.”
Tiết Cảnh Lam gật đầu.
“Người nghèo mà, phải nghĩ cách ức hiếp hàng xóm chứ.”
Dung Chân yên tâm, nàng tin tưởng vào tốc độ xây dựng của giới tu chân, xem ra trong vòng một tháng nữa nàng có thể dọn vào ở.
Nghĩ đến việc sắp có một căn nhà của riêng mình, nàng rất vui vẻ, dù sao trước khi xuyên sách, nàng cũng không có tiền để mua nhà.
Dung Chân vui vẻ xoa đầu A Huyền trong lòng, nói với Tiết Cảnh Lam:
“Đúng rồi sư phụ, cuốn công pháp mà người đưa cho con...”
“Con thành công rồi sao?”
Tiết Cảnh Lam cười hỏi.
“Thành công!”
Dung Chân bắt đầu chia sẻ niềm vui với Tiết Cảnh Lam.
“Lợi hại lắm.”
“Tốt, từ từ tu luyện, A Dung, tu luyện đến Kim Đan kỳ là tốt rồi.”
Tiết Cảnh Lam khích lệ nàng.
Dung Chân nghĩ chắc mình sống không đến lúc tu luyện đến Kim Đan kỳ đâu, nhưng nàng vẫn gật đầu.
Nàng còn muốn hỏi Tiết Cảnh Lam một số chi tiết liên quan đến năng lượng linh hồn, nhưng Tiết Cảnh Lam lại nhìn về phía hang động xa xa, nói:
“Được rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.”
Dung Chân đáp lời, ôm A Huyền trở về hang động ban nãy.
Lúc này, bên bờ hồ đêm khuya chỉ còn lại Tiết Cảnh Lam và Cổ Điêu đang ngồi xổm một bên nghịch tuyết.
Thấy Dung Chân rời đi, Cổ Điêu vẫn ngây ngốc đứng im tại chỗ, Tiết Cảnh Lam nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nó, không khỏi bật cười.
“Sao thế, đang tìm đồ ăn à?”
Tiết Cảnh Lam trêu chọc.
Cổ Điêu sợ hãi, đang định nhảy xuống hồ bỗng Tiết Cảnh Lam lấy thứ gì đó từ trong túi trữ vật ra.
Một miếng thịt lớn bị hắn ném ra, Cổ Điêu nhảy dựng lên, há miệng ngoạm lấy.
“Làm tốt lắm, thưởng cho ngươi.”
Tiết Cảnh Lam chắp tay sau lưng, bỏ lại một câu như vậy.
Bóng dáng hắn mặc trường bào màu xanh biếc biến mất trong màn đêm.
Tiết Cảnh Lam đi đến một đỉnh núi, nhìn vầng trăng cô độc trên bầu trời, trường kiếm trong tay hắn khẽ rung lên, ẩn ẩn có ánh sáng thủy mặc hiện ra.
Hắn đang vận công, không biết đang thi triển pháp thuật gì.
Còn Dung Chân đã trở về viên ngọc bích màu xanh lục, sau khi rửa mặt, nàng chuẩn bị tu luyện, tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể thay thế giấc ngủ bằng tu luyện.
Lúc nàng bận rộn, A Huyền vẫn luôn nằm nghỉ ngơi trên giường, cho đến khi Dung Chân lên giường.
“A Huyền, ta muốn tu luyện!”
Dung Chân xoa tay, hưng phấn nói.
A Huyền nhướng mi, chậm rãi liếc nhìn Dung Chân, đôi mắt màu hổ phách sáng rực lên vẻ yêu dị.
Nàng thật ngây thơ, tu luyện bằng năng lượng linh hồn mà tưởng đơn giản như vậy sao?
Dung Chân ngồi xếp bằng bên cạnh A Huyền, cơ thể A Huyền cuộn tròn, dưới ánh đèn ban đêm, bộ lông đen của hắn sáng bóng.
Nàng nhắm mắt lại, để bản thân tiến vào trạng thái huyền ảo khi nãy.
Nếu muốn tu luyện bằng năng lượng linh hồn, Dung Chân biết mình cần phải tìm cách tìm kiếm loại lực lượng này rồi hấp thu nó, vì vậy thần thức của nàng bắt đầu dò xét khắp căn phòng.