Chương 30

Chương 30
Trước Sau
Dung Chân ngồi xổm xuống, bế A Huyền trên mặt đất lên, lúc cúi người, nàng nhíu mày, nàng không thích thái độ của lão già râu tóc bạc trắng này, quá mức cao cao tại thượng, khiến người khác cảm thấy không thoải mái.

“Thiên Lam Môn các ngươi...”

Sao có thể tùy ý dung túng cho yêu thú trong sơn môn làm bị thương người khác chứ?

Đàm Bá Dực không nói ra nửa câu sau, bởi vì ông ta nhớ tới lúc Tiết Cảnh Lam đến Đan Hà Môn làm khách, trong nháy mắt cả người tỏa ra kiếm ý ngút trời.

Pháp thuật của tu sĩ ở Nguyệt Chi Vực mềm yếu, sợ nhất là kiếm tu, mà Tiết Cảnh Lam lại là một kiếm tu có tu vi thâm hậu hiếm thấy.

Đàm Bá Dực là người thông minh, có Tiết Cảnh Lam ở đây, ông ta không dám dễ dàng gây chuyện với Thiên Lam Môn.

Nếu là tông môn khác, chắc chắn bây giờ ông ta đã trả thù rồi, đổ tội danh dung túng cho yêu thú làm bị thương người khác.

“Thiên Lam Môn chúng ta thì sao?”

Trong bóng đêm, một tia sáng yếu ớt chiếu lên mặt băng, đôi mắt đen trong veo của Dung Chân bình tĩnh nhìn chằm chằm Đàm Bá Dực.

“Là Đan Hà Môn chúng ta đường đột.”

Đàm Bá Dực nhịn nhục nói.

“Cổ Điêu ở Âm Phong Cốc này rất nguy hiểm, chúng ta tưởng các ngươi không ứng phó được, nên mới phái người đến dò xét.”

“Trưởng lão.”

Dung Chân ôm A Huyền, nghiêm túc nghe Đàm Bá Dực nói xong, sau đó mới chậm rãi lên tiếng.

“Nơi này không còn là Âm Phong Cốc nữa, mà là Thiên Lam Môn.”

Lời này của nàng rất có ý tứ, khu vực trong vòng hai trăm dặm này đã có chủ, mà Đan Tiêu Môn tự tiện xông vào sơn môn của người khác, nhất định phải trả giá đắt.

“Tiểu cô nương, ý ngươi là sao?”

Đàm Bá Dực nheo mắt, một luồng uy áp mạnh mẽ bao phủ lấy Dung Chân, yêu thú của Thiên Lam Môn làm bị thương đệ tử của bọn họ, ông ta không truy cứu đã là may lắm rồi, vậy mà nàng còn muốn Đan Hà Môn xin lỗi sao?

Tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ nho nhỏ, đúng là không biết trời cao đất dày.

Dung Chân siết chặt A Huyền trong lòng, nàng cảm thấy hơi khó thở, nhưng nàng không lùi bước.

Chuyện này là do Đan Hà Môn khiêu khích trước, nàng không cần phải nhường nhịn.

Đúng lúc Dung Chân và Đàm Bá Dực đang giằng co, Tư Hàn đang điều tức chữa thương bỗng bước lên, chắn trước mặt Đàm Bá Dực.

“Đàm trưởng lão, là chúng ta tự tiện xông vào sơn môn của người khác trước.”

Tư Hàn ho nhẹ một tiếng.

“Chúng ta về trước, chờ chưởng môn quyết định.”

“Tư Hàn!”

Đàm Bá Dực thở dài, ông ta biết vị đệ tử xuất sắc nhất của mình có tính cách ôn hòa lương thiện, nhưng tính cách như vậy làm sao có thể tồn tại trong tu chân giới đây?

“Trưởng lão, chúng ta về thôi.”

Tư Hàn lắc đầu với Đàm Bá Dực.

Nhưng đúng lúc này, hai luồng sáng lại xuất hiện trên bầu trời, hai luồng khí tức mạnh mẽ đang nhanh chóng tiếp cận.

Dung Chân ngẩng đầu lên, nhìn thấy một luồng kiếm quang quen thuộc từ xa, Tiết Cảnh Lam là kiếm tu hiếm có ở Nguyệt Chi Vực, trường kiếm của hắn khi huy động như có thủy mặc nở rộ, rất dễ nhận ra.

“Là sư phụ.”

Dung Chân vui mừng nói.

Trong nháy mắt, Hạ Tiêu và Tiết Cảnh Lam đã đáp xuống đất, trường kiếm trong tay Tiết Cảnh Lam biến thành một chiếc quạt xếp, được hắn cầm trong tay.

“Ồ, thật không ngờ lại đến tận Thiên Lam Môn của chúng ta.”

Tiết Cảnh Lam chậm rãi nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Tiêu, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý.

“Đan Hà Môn các ngươi thật sự rất quan tâm đến môn phái nhỏ bé của chúng ta.”

Chuyện này là do bọn họ khiêu khích trước, Tiết Cảnh Lam đã ở đây, người của Đan Hà Môn cũng không dám làm càn nữa, Hạ Tiêu chỉ đành im lặng gật đầu.

“Yêu thú trông coi sơn môn của các ngươi hung dữ quá đấy.”

Đàm Bá Dực sống lâu năm, phản ứng nhanh nhạy hơn, ông ta quyết định ra chiêu trước, muốn lờ đi lỗi lầm của mình.

“Nếu đến muộn một chút, chắc chắn sẽ xảy ra án mạng.”

“Theo luật lệ của Đế Huyền Điện, kẻ không rõ danh tính, tự tiện xông vào sơn môn, động phủ của người khác, chủ nhân có quyền tiêu diệt.”

Tiết Cảnh Lam chậm rãi nói.

“May mà đồ đệ của ta tốt bụng, nếu là ta, chắc chắn bây giờ đã ngủ ngon rồi.”

“Ngươi ——”

Đàm Bá Dực bị những lời này của Tiết Cảnh Lam chọc tức đến đỏ mặt, chỉ đành trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Đan Hà Môn phải xin lỗi.”

Tiết Cảnh Lam “roạt” một tiếng, mở quạt xếp ra, thong thả phe phẩy.

Dung Chân đứng bên cạnh, thầm oán trách Tiết Cảnh Lam trời lạnh như vậy rồi mà còn muốn giả vờ cao nhân phe phẩy quạt.

“Xin lỗi, đương nhiên phải xin lỗi rồi, nhưng mà xin lỗi thế nào đây?”

Hạ Tiêu không muốn trở mặt với Tiết Cảnh Lam, chỉ đành nhẫn nhịn.

Hắn muốn xem thử điều kiện xin lỗi mà Tiết Cảnh Lam đưa ra có chấp nhận được hay không.

“Ngươi xem Thiên Lam Môn của chúng ta có phải hơi hoang vắng quá không?”

Tiết Cảnh Lam nhướng mày, nhìn những ngọn núi trọc xung quanh.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Anh Vu

    Anh Vu

    End rồi, lâu lắm r mình ms cày 1 bộ dài như này, nhẹ nhàng, hay

    1 tuần trước
  • Trinh Kelly

    Trinh Kelly

    Truyện hay quá, cái kết vừa đủ đẹp rồi

    1 tuần trước
  • Chúc Uyên

    Chúc Uyên

    Vẫn muốn ngoại truyện thêm và cặp chính í, thêm cả Kiều Tuyết Tung nữa ( muốn xem hint của cổ ), t tưởng Giản Anh j đấy tới với Bùi Huyên chứ ta 😭 Ship nhìu cặp mà chỉ Canon 1 cặp huhu

    2 tuần trước
  • Khánh Vy

    Khánh Vy

    Truyện hay, mạch truyện cũng hấp dẫn, tuyến tình cảm nhẹ nhàng, dễ thương. Đối với tui khá nhập tâm vào khúc cuối. Cảm ơn nhà dịch rất nhiều

    2 tuần trước
  • Khánh Vy

    Khánh Vy

    Đã đọc hết rùi. Truyện hay, mạch truyện hấp dẫn, rất nên đọc nha

    2 tuần trước
  • Trinh Kelly

    Trinh Kelly

    Truyện hay

    3 tuần trước
  • serenewane

    serenewane

    Truyện ngọt, sạch nha! Kết HE với OE.

    3 tuần trước
  • Anh Vu

    Anh Vu

    Hay lắm lun, cứ chill chill kbt baoh ms có tuyến tình củm

    3 tuần trước
  • Nga Ngo

    Nga Ngo

    Truyện hay nhà dịch rất mượt

    3 tuần trước
  • Trương Ngân

    Trương Ngân

    Truyện hay nắm nha

    3 tuần trước