Chương 34

Chương 34
Trước Sau
Dung Chân rời khỏi viên ngọc bích màu xanh lục, đứng trong hang động, nàng phất tay một cái, viên ngọc bích liền bay vào lòng bàn tay nàng.

Nàng cẩn thận cất kỹ, nếu Tiết Cảnh Lam đã đưa thứ này cho nàng, nàng phải giữ gìn cho tốt.

Lúc này đã gần trưa, Dung Chân đi ra khỏi hang động, mặt nước hồ sâu trong thung lũng vắng vẻ phẳng lặng, chắc là con Cổ Điêu kia sống trong nước, bình thường sẽ không lên bờ.

Dung Chân nhìn về phía xa, hàng mi dài khẽ run, nàng nhớ đến luồng sáng xám của Cổ Điêu mà nàng nhìn thấy tối hôm qua, chuyện thanh lọc những đốm đen trên đó giống như một giấc mơ vậy.

Đáng tiếc là Cổ Điêu không thể nói chuyện, Dung Chân không thể xác nhận chuyện này là thật hay giả.

Nàng đợi đệ tử Đan Hà Môn đến, không lâu sau, hơn mười luồng sáng xuất hiện trên bầu trời.

Ánh mắt Dung Chân khẽ động, lúc những tu sĩ này còn cách Thiên Lam Môn hơn mười dặm, nàng đã phát hiện ra tung tích của bọn họ.

Năng lực dò xét của nàng nhạy bén như vậy sao? Quả nhiên, sau khi đột phá sẽ mang đến những thay đổi rất lớn cho tu sĩ.

Cũng khó trách mọi người đều muốn theo đuổi sức mạnh.

Rất nhanh, một tu sĩ Kim Đan dẫn theo hơn mười đệ tử Trúc Cơ và Luyện Khí kỳ dừng lại giữa không trung.

Thiên Lam Môn hiện tại vẫn chưa có sơn môn chính thức, nên bọn họ chỉ có thể dừng lại bên ngoài khu vực của Thiên Lam Môn, không dám tự ý xông vào.

Xem ra chuyện tối hôm qua thật sự đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Đan Hà Môn.

“Vào đi.”

Dung Chân gật đầu với những người trên không trung.

Tu sĩ Kim Đan dẫn đầu trông có vẻ quen mắt, Dung Chân nhớ không lầm thì hắn chính là đệ tử Đan Hà Môn tên Tư Hàn tối hôm qua.

Được Dung Chân đồng ý, bọn họ mới dám bước vào khu vực của Thiên Lam Môn, cảm nhận được có người ngoài đến gần, Cổ Điêu đang ngủ đông dưới nước lập tức bay lên mặt nước.

Đệ tử Đan Hà Môn lùi về sau một chút, Dung Chân mỉm cười nói với Cổ Điêu:

“Ta cho bọn họ vào, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.”

Cổ Điêu xoay người, ngoan ngoãn chìm xuống nước.

Tư Hàn dẫn theo mấy đệ tử đáp xuống đất, bước lên phía trước, chắp tay chào Dung Chân.

“Đạo hữu là Dung đạo hữu sao?”

Tư Hàn hỏi.

Dung Chân hơi kinh ngạc, trước đây đa số mọi người đều gọi nàng là Dung cô nương, “đạo hữu” là cách xưng hô với người cùng tu luyện, đến bây giờ, nàng mới có chút cảm giác mình đã gia nhập giới tu tiên.

“Đúng vậy.”

Dung Chân gật đầu nhẹ.

“Sư phụ ta hôm nay không có ở trong môn, có chuyện gì thì cứ hỏi ta.”

“Chuyện của Thiên Lam Môn, có thể hỏi đạo hữu sao?”

Lần này đến lượt Tư Hàn kinh ngạc.

Tuy rằng Thiên Lam Môn chỉ có hai tu sĩ, nhưng dù sao cũng có một kiếm tu Nguyên Anh viên mãn trấn giữ, Tư Hàn không ngờ một đệ tử tu vi thấp như Dung Chân lại có quyền lên tiếng trong môn phái.

Dù sao ở Đan Hà Môn, với tư chất như Dung Chân, ngay cả ngoại môn cũng khó mà vào được.

Hắn ngẩng đầu nhìn Dung Chân, ánh mắt từ đôi mày thanh tú của nàng chuyển sang con mèo đen đang ngồi xổm trên vai nàng.

Con mèo đen đã sớm nhận ra ánh mắt của hắn, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng bình tĩnh nhìn lại, không hề có chút gợn sóng.

Tư Hàn khó có thể tưởng tượng một con linh thú lại có thể có đôi mắt lạnh lùng và tà ác như vậy, Dung Chân hiền lành, còn con mèo đen này lại tà ác lạnh lùng, một người một thú ở hai thái cực, vậy mà khi đứng trước mặt hắn, lại tạo thành một sự hài hòa kỳ lạ.

“Có thể hỏi ta.”

Dung Chân nhẹ nhàng lên tiếng, kéo suy nghĩ của hắn về hiện thực.

“Được.”

Tư Hàn ngượng ngùng sờ mũi, không tiếp tục đánh giá Dung Chân nữa, quay đầu phân phó đồng môn dọn dẹp sạch sẽ các nơi trong Thiên Lam Môn, san bằng những tảng đá bị nổ tung, làm nền móng cho việc xây dựng kiến trúc.

Trong nháy mắt, Dung Chân nhìn thấy những tu sĩ này tản ra, tiếng nổ ầm ầm vang lên, ánh sáng pháp thuật dọn sạch cỏ dại và đá vụn.

Những tu sĩ này phân công rõ ràng, làm việc đâu ra đấy.

Đội ngũ chuyên nghiệp, đây mới là đội ngũ chuyên nghiệp, Dung Chân thầm cảm thán, quả nhiên là Tu chân giới, ngay cả tu sĩ cũng có nghề nghiệp chuyên môn.

Bên kia, Tư Hàn đã nhanh chóng dùng đá trong hang động tạo ra bàn ghế, mời Dung Chân qua đó.

“Chúng ta đã chuẩn bị một số phương án.”

Tư Hàn lấy từ trong ngực ra một cuộc trục, mở ra, bên trong phát ra ánh sáng, hội tụ thành năm, sáu bức tranh khác nhau.

Ban đầu, khi Hạ Tiêu đưa giấy thông hành, đã dặn dò Tư Hàn tìm đại một phương án tồi tệ nhất để đối phó với Thiên Lam Môn là được.

Nhưng Tư Hàn cảm thấy nếu Đan Hà Môn đã làm việc, đương nhiên phải làm cho tử tế, tuyệt đối không thể đưa phương án qua loa cho Thiên Lam Môn.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Anh Vu

    Anh Vu

    End rồi, lâu lắm r mình ms cày 1 bộ dài như này, nhẹ nhàng, hay

    1 tuần trước
  • Trinh Kelly

    Trinh Kelly

    Truyện hay quá, cái kết vừa đủ đẹp rồi

    1 tuần trước
  • Chúc Uyên

    Chúc Uyên

    Vẫn muốn ngoại truyện thêm và cặp chính í, thêm cả Kiều Tuyết Tung nữa ( muốn xem hint của cổ ), t tưởng Giản Anh j đấy tới với Bùi Huyên chứ ta 😭 Ship nhìu cặp mà chỉ Canon 1 cặp huhu

    2 tuần trước
  • Khánh Vy

    Khánh Vy

    Truyện hay, mạch truyện cũng hấp dẫn, tuyến tình cảm nhẹ nhàng, dễ thương. Đối với tui khá nhập tâm vào khúc cuối. Cảm ơn nhà dịch rất nhiều

    2 tuần trước
  • Khánh Vy

    Khánh Vy

    Đã đọc hết rùi. Truyện hay, mạch truyện hấp dẫn, rất nên đọc nha

    2 tuần trước
  • Trinh Kelly

    Trinh Kelly

    Truyện hay

    3 tuần trước
  • serenewane

    serenewane

    Truyện ngọt, sạch nha! Kết HE với OE.

    3 tuần trước
  • Anh Vu

    Anh Vu

    Hay lắm lun, cứ chill chill kbt baoh ms có tuyến tình củm

    3 tuần trước
  • Nga Ngo

    Nga Ngo

    Truyện hay nhà dịch rất mượt

    3 tuần trước
  • Trương Ngân

    Trương Ngân

    Truyện hay nắm nha

    3 tuần trước