Chương 2

Chương 2
Trước Sau
Nói là lão phu nhân, nhưng Triệu thị tuổi cũng không lớn, còn chưa đến bốn mươi.

Năm đó, Đại Triệu thị qua đời, để lại hai người nhi tử còn nhỏ là Đàm Đình và Đàm Kiến không ai chăm sóc. Trong khi đó, những người trong tộc Đàm gia lại như hổ rình mồi, nhòm ngó vị trí Tông tử của dòng chính. Đàm gia liền thương nghị với Triệu gia, để Tiểu Triệu thị tái giá gả vào, thay tỷ tỷ chăm sóc hai đứa cháu nhỏ.

Tính tình Triệu thị có phần lười biếng, làm Tông Phụ ở Đàm gia mấy năm nay vô cùng vất vả, đợi đến khi Hạng Nghi gả vào bà liền vội vàng đẩy hết mọi việc cho nàng gánh vác.

Lúc này Triệu thị cũng vừa mới thức dậy, đang tựa vào ghế, để bà tử hầu hạ rửa mặt chải đầu, thấy Hạng Nghi đến mới có chút tinh thần.

Hạng Nghi thỉnh an.

Lúc này bên ngoài nổi lên một trận gió mạnh, thổi cho cửa sổ kêu lách cách.

Triệu thị ngạc nhiên: "Gió lớn vậy sao?" Bà hỏi Hạng Nghi: "Hôm nay bên ngoài có phải lạnh hơn không?"

Hạng Nghi đáp phải: "Dạ, mẫu thân nên mặc thêm áo."

Triệu thị nói mình thì không sao, cùng lắm là không ra khỏi cửa là được, nhưng bà lại nhớ đến người khác, liền gọi nha hoàn bên cạnh.

"Đi truyền lời cho nhị gia và tiểu thư, hôm nay không cần đến thỉnh an, kẻo bị cảm lạnh."

Tiểu nha hoàn nghe xong định đi, Triệu thị lại lẩm bẩm dặn thêm.

"Bảo chúng nó đốt lò than lên cho ấm, mặc nhiều y phục vào, đừng ra ngoài, đừng để bị lạnh. Cả hai đứa đều không phải người khỏe mạnh, bị lạnh thì làm sao chịu nổi…"

Bà tử hầu hạ bên cạnh đều bật cười: "Lão phu nhân thật quá lo lắng cho nhị gia và tiểu thư."

Hạng Nghi đứng bên cạnh mỉm cười, nhận lấy trà trong tay nha hoàn, tự mình rót một chén dâng đến tận tay Triệu thị.

Lúc này Triệu thị mới nhớ đến Hạng Nghi đang yên lặng ngồi bên cạnh.

"Đúng rồi, tính từ hôm nay, hôn sự của Kiến nhi còn chưa đến một tháng nữa, con phải để tâm nhiều hơn một chút, nhất định phải lo liệu cho xong xuôi việc vui này. Trời tuy lạnh nhưng năm nay việc nhiều, con cũng không được qua loa, trong ngoài đều phải quán xuyến cho chu toàn."

Hạng Nghi liền vâng dạ đáp lời.

Triệu thị lại uống một ngụm trà nóng rồi bỗng nhiên nhớ ra điều gì. Bà đặt chén trà xuống, phiền não xoa trán.

"Còn có chuyện của Sở Hạnh Cô, việc này không thể để ồn ào thêm nữa, hôm nay nên có một kết thúc. Con đi xem mà giải quyết đi."

Sau đó bà lại dặn dò thêm vài việc lớn nhỏ, đều giao cho Hạng Nghi làm.

Mặc kệ làm thế nào, chỉ cần làm cho ổn thỏa đừng gây thêm phiền phức là được.

Hạng Nghi đáp ứng từng việc, rời khỏi phòng Triệu thị. Gió lạnh từ hành lang cuốn đến, mang theo cái se sắt của mùa đông, len lỏi qua cổ áo nàng.

Kiều Hạnh vội vàng khoác chặt áo choàng cho Hạng Nghi.

"Sáng sớm gió lớn quá, phu nhân về phòng trước đi, đợi gió ngớt rồi hãy ra ngoài làm việc."

Trời xám xịt, không biết gió còn thổi đến bao giờ mới tạnh.

Hạng Nghi ngẩng đầu nhìn một lúc, thở dài nói thôi bỏ đi, đội gió, xoay người đi về phía thiện đường của Đàm gia.

"Chuyện lão phu nhân dặn không thể chậm trễ, trước tiên giải quyết chuyện của Hạnh Cô đã."

Chuyện của Sở Hạnh Cô không dễ giải quyết.

Sở Hạnh Cô là nữ nhi của một nhà tú tài ở huyện Thanh Hàm.

Phụ thân Sở tú tài chăm chỉ đèn sách hai mươi năm, cũng chỉ thi đỗ được một chức tú tài.

Ông tuy khoa cử không thành, nhưng học vấn rất tốt, thậm chí còn hơn một số cử nhân, vì thế được người giới thiệu vào tộc học của Đàm gia làm tiên sinh vỡ lòng.

Sở tú tài đã làm tiên sinh vỡ lòng ở Đàm gia mười lăm năm. Hai tháng trước bị một trận cảm lạnh, đột nhiên cướp đi mạng sống của ông.

Sở Hạnh Cô từ nhỏ đã ốm yếu, hôn sự lại gặp nhiều trắc trở, Sở tú tài đột nhiên qua đời, càng thêm không có tin tức gì.

Liên tiếp bị đả kích, Hạnh Cô thì không sao, nhưng người mẹ già duy nhất nương tựa lẫn nhau của nàng ta lại ngã bệnh. Hai mẹ con đều phải dựa vào thuốc để sống qua ngày, họ hàng thân thích thấy vậy đều tránh xa.

Trời đông giá rét, mái nhà dột cũng không có tiền sửa, thuốc không mua nổi, gạo trong nhà cũng sắp hết.

Hai mẹ con Hạnh Cô thật sự không sống nổi nữa, đành phải đến cửa Đàm thị, cầu xin Đàm thị giúp đỡ phần nào.

Dù sao Sở tú tài cũng đã làm tiên sinh dạy học ở Đàm gia mười lăm năm, Hạng Nghi biết chuyện liền trực tiếp sắp xếp cho hai mẹ con ở thiện đường của Đàm thị, lại mời y hỏi thuốc cho hai mẹ con chữa trị.

Hai mẹ con tất nhiên là vô cùng cảm kích.

Nhưng chưa được vài ngày, chuyện này truyền ra ngoài, người trong tộc Đàm gia thế nhưng lại bắt đầu gây chuyện.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Kim Thoa Dương Nguyễn

    Kim Thoa Dương Nguyễn

    Truyện hay lắm

    4 ngày trước
  • Phương le

    Phương le

    Truyện rất hay

    5 ngày trước
  • minhkhue

    minhkhue

    truyện hay. nữ 9 tính cách đặc biệt

    1 tuần trước
  • Hana Hồ

    Hana Hồ

    Truyện hay, thích kiểu nữ 9 kiểu này, ngoài mềm trong cứng

    1 tuần trước
  • Hana Hồ

    Hana Hồ

    Truyện hay lắm

    1 tuần trước
  • Ngo Trang

    Ngo Trang

    Truyện hay, lại tốn cám rồi.

    1 tuần trước
  • Mai Mít

    Mai Mít

    Truyện hay quá. Tình tiết nhẹ nhàng mà cuốn. Thích nữ chính ghê, dịu dàng mà cứng cỏi. Đúng là hậu phương vững chắc luôn

    2 tuần trước
  • Mai Mít

    Mai Mít

    Truyện hay quá. Nữ chính đúng là mĩ nữ cổ đại, ôn nhuận như ngọc. Thích tính cách của nàng quá

    2 tuần trước
  • Cam Thuy

    Cam Thuy

    truyện hay, tình tiết nhẹ nhàng mà cuốn hút

    3 tuần trước
  • Ha Nguyen

    Ha Nguyen

    Truyện hay quá, nữ chính dịu dàng và kiên cường

    3 tuần trước