Ngày hôm sau trên trời có một trận tuyết nhỏ, may mà không có những bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống.
Gió lạnh thổi vào mặt Đàm Kiến, rát buốt.
Hắn ta vốn đã hẹn với Dương Trăn, hôm nay sẽ đưa nàng đi ăn một món ăn vặt ở Thanh Hàm.
Vừa nghĩ đến nếu nàng thích ăn, chắc chắn sẽ vui vẻ đến mức mắt cong lên, tim Đàm Kiến lại đập thình thịch.
Hắn ta đoán, đại ca chắc chắn không hiểu được cảm giác rung động này, cũng không dám nói với đại ca, chỉ muốn lén lút đưa Dương Trăn đi, không ngờ hôm nay lại bị đại ca túm được…
Trái tim rung động của Đàm Kiến gần như sắp chết lặng, chỉ thấy tâm trạng của đại ca hai ngày nay không được tốt, sợ đại ca lại bắt hắn ta làm thêm bài văn, liền nhắc đến chuyện đi chúc Tết Ngũ lão thái gia.
Ngũ lão thái gia là em ruột của tam lão thái gia đã khuất, cũng là tộc lão có vai vế cao nhất, danh tiếng cũng cao nhất trong tộc hiện nay, nhưng ông không ở thành huyện Thanh Hàm, mà ở huyện Vĩnh Tu gần đó dưỡng lão.
Hắn ta nhỏ giọng nhắc nhở một tiếng.
"Đại ca, trước Tết không đến chỗ Ngũ lão thái gia sao?"
Đàm Đình quả thực bị hắn ta nhắc nhở, nghĩ đến tình hình căng thẳng giữa thế tộc và thứ tộc gần đây, có lẽ nên nghe ý kiến của bậc trưởng bối.
Hắn lật xem lịch, liền nói.
"Hôm nay là ngày tốt để đi thăm viếng, ngươi đi cùng ta."
Đàm Kiến ngẩn người.
Nhưng hắn ta không dám trái lệnh đại ca, chỉ sợ về nhà càng không có ngày nào tốt lành, chỉ có thể chìm chết trong biển sách vở. Cho nên hắn ta vô cùng xin lỗi hẹn lại với Dương Trăn, cùng đại ca đi trong gió tuyết đến huyện Vĩnh Tu.
Ai mà ngờ được, ngày tốt này Ngũ lão thái gia lại không có ở nhà, cùng với lão đạo sĩ trong đạo quán đi tìm tiên hỏi đạo, có lẽ phải hai ba ngày nữa mới về.
Đàm Kiến lại cảm thấy mình còn có cơ hội.
Ai ngờ được, trên đường lại gặp mười mấy học tử của Thanh Chu thư viện, đang làm thơ bên bờ sông, mà những bài thơ đó làm, quả thực không kém cuat hắn ta .
Đàm Kiến sợ rồi, cẩn thận liếc nhìn đại ca mình, không ngờ đại ca trước sau nghe những bài văn của các học tử Thanh Chu, im lặng một lúc lâu, ánh mắt nhìn về phía Thanh Chu mấy giây, rồi quay đầu ngựa, nhỏ giọng nói một câu.
"Ngươi nên đến Thanh Chu đọc sách."
Thanh Chu ở đâu? Huyện thành, thư viện hay Hạng gia?
Đại ca luôn ít lời, Đàm Kiến chỉ có thể cưỡi ngựa đi theo sau.
Họ không đến huyện thành, đi về phía thư viện không xa, dừng lại ở thị trấn dưới chân núi.
Đàm Kiến nghĩ nếu mình không nhớ nhầm, đây có phải là nơi ở tạm của Hạng gia không?
Chỉ là vào thị trấn không xa, Đàm Kiến đã được sắp xếp ở trong hiệu sách.
Hiệu sách có bán những bài văn do học tử của thư viện viết, đại ca quả nhiên bảo hắn ta đến đọc sách của Thanh Chu.
Chỉ là đại ca mình dường như không có hứng thú với những bài văn này, lật vài bài liền đứng dậy, nhưng không nói gì, chắp tay sau lưng chậm rãi ra khỏi cửa.
...
Tiểu viện mà Hạng gia thuê ở đầu bên kia của thị trấn, nhưng thị trấn không lớn, đi từ đầu này đến đầu kia cũng chỉ mất hai ba khắc.
Còn chưa đến ngày Đàm Đình đã hẹn sẽ đón Hạng Nghi về.
Hắn cũng không biết mình làm sao lại đi đến đây, có lẽ là vì trời quá lạnh, hoặc là Đàm Kiến không có chí tiến thủ, viết văn cũng không bằng học tử của Thanh Chu thư viện…
Dòng người qua lại đông đúc.
Chợ trong tháng Chạp đặc biệt náo nhiệt, bên đường bán đèn lồng, pháo, câu đối, tranh Tết, làm cho mặt đất trở nên đỏ rực, ngay cả trên mặt người đi đường cũng tràn ngập niềm vui màu đỏ.
Đàm Đình vốn bị đám đông đẩy về phía đầu kia của thị trấn, nhưng khi ánh mắt lướt qua phía bên kia đường, hắn đột nhiên dừng bước.
Người phía sau suýt nữa thì đâm vào người hắn, Đàm Đình không để ý, nhìn thẳng về phía đối diện, nơi ba người đang nói cười đi qua.