Chương 50

Chương 50
Trước Sau
Hắn cuối cùng nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng kéo chăn của hai người, đem những lời không tìm được thời cơ để nói ra, nuốt hết xuống.

Sáng sớm hôm sau, sau khi đến Thu Chiếu Uyển thỉnh an xong, Hạng Nghi đến phòng khách quản lý công việc.

Trước khi đi, nàng chỉ khẽ hành lễ với Đàm Đình, cũng không nói lời nào.

Trước đây Đàm Đình không để ý lắm, chỉ cảm thấy không có gì để nói với vị thê tử này. Bây giờ xem ra, chỉ sợ nàng càng không muốn nói nhiều với hắn.

Chỉ là Đàm Đình nhìn bóng lưng có phần đơn độc của nàng khi đi xa, không khỏi nhớ lại chuyện lần trước về tấm da lông ngỗng.

Đó tất nhiên cũng là một sự hiểu lầm.

Đàm Đình thở dài, lúc đó hắn đã nói vài lời nặng nề, nhưng cũng bảo nàng cứ tự tiện đến nhà kho lấy da, nói vậy nàng cũng sẽ không lấy loại quá tốt.

Hắn dứt khoát tìm quản sự của nhà kho đến.

"Lần trước phu nhân đã lấy tấm nào? Trong kho còn có loại lông tốt hơn không?"

Quản sự không ngờ đại gia đột nhiên hỏi chuyện này, liền kể lại từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nói về bốn tấm lông tốt nhất và hơn hai mươi tấm nguyên liệu bình thường.

"Nhưng phu nhân… không có đến nhà kho lấy lông ạ?"

Dứt lời, Đàm Đình im lặng.

Hắn nên nghĩ đến…

Quản sự nhà kho không biết hắn đang nghĩ gì trong lòng, bèn đoán mò nói: "Phu nhân rất ít khi đến nhà kho, mỗi lần đến cũng là để lấy đồ dùng cho việc công, đều có sổ sách ghi chép tỉ mỉ có thể tra được."

Hắn hỏi Đàm Đình: "Đại gia có cần kiểm tra sổ sách không ạ? Tiểu nhân có thể mang hết sổ sách đến đây…"

Lời còn chưa nói xong đã bị Đàm Đình cắt ngang.

"Không cần."

Đàm Đình xoa xoa trán, lại nghĩ đến điều gì đó, bèn dặn dò một câu: "Không cần nhắc với phu nhân là ta đã hỏi qua chuyện nhà kho."

Đại gia vốn luôn trầm mặc ít lời, hiếm khi nói nhiều hai câu.

Quản sự hiểu mà như không hiểu, mang theo mấy câu nói đó lui xuống.

Đàm Đình lại day mạnh giữa mày vài cái, bất giác nhớ lại những lời Kiều Hạnh nói ở Thu Chiếu Uyển.

"Phu nhân tuyệt đối sẽ không tham ô nhận hối lộ, cũng chưa từng động đến một phân một hào đồ vật của Đàm gia!"

Nàng gả vào đây ba năm, cùng với Đàm gia, cùng với hắn, vị phu quân này, đều phân chia rõ ràng…

Nàng cũng không phải như hắn vẫn nghĩ.

Ngược lại, nàng trong sạch tựa như dòng suối chảy ra trong khe núi, không một hạt bụi nào.

Nghĩ đến đây, hắn gọi Chính Cát đến, dặn dò vài câu.

Hạng Nghi vẫn như thường lệ, đến phòng khách lo liệu công việc trong nhà, trong tộc.

Hôm nay đám gia nhân đều hòa thuận đến lạ thường, Hạng Nghi chẳng mấy chốc đã lo liệu xong việc vặt, trở về chính viện.

Không ngờ trên đường lại tình cờ gặp được Đàm Kiến và Dương Trăn.

"Đại tẩu, chúng ta ra ngoài chơi đi!" Dương Trăn vừa mở miệng đã mời Hạng Nghi.

Hạng Nghi sững lại một chút: "Ra ngoài chơi?"

Từ khi gả vào Đàm gia, công việc bận rộn, không tiện cũng không có ai mời nàng ra ngoài chơi.

Đàm Kiến vội vàng giải thích bên cạnh, nói rằng tửu lầu Thời Tụy trên đường lớn huyện nha có gánh hát đến, hát toàn những câu chuyện thời sự gần đây, muốn đưa Dương Trăn qua đó xem.

Dương Trăn liên tục gật đầu: "Mỗi ngày ở nhà buồn chết đi được, trời lại giá rét cưỡi ngựa cũng không tiện, khó khăn lắm mới có gánh hát thú vị, đại tẩu mau cùng chúng ta đi đi, ta bảo nhị gia bao vị trí tốt nhất!"

Vị dệ muội này quả thật có tính tình trẻ con, náo nhiệt.

Hạng Nghi không khỏi nhếch khóe miệng.

Nhưng nàng cũng không nhàn nhã như vậy, cũng không có thời gian rảnh rỗi.

Chỉ là nàng vừa mới định khéo léo từ chối, đột nhiên có người ở phía sau nàng mở miệng.

"Đi ra ngoài dạo đi."

Hạng Nghi kinh ngạc quay đầu lại, mới nhìn thấy nam nhân phía sau.

Hắn không biết từ lúc nào, đột nhiên xuất hiện ở phía sau nàng chưa đến nửa bước. Hắn chắn đi những cơn gió lạnh phả tới, nhưng hơi thở thuộc về hắn cũng lan tỏa đến.

Hạng Nghi không quen, lùi sang một bên…

Trời lạnh như vậy, gió thấm đẫm cái lạnh buốt của băng tuyết.

Đàm Đình hơi đi lại gần, liền nhìn thấy nàng không giống như Đàm Kiến và Dương Trăn, mặc một chiếc áo khoác ngoài viền lông, dưới cổ áo đơn bạc, chiếc cổ trắng nõn nửa lộ ra trong gió, những sợi tóc nhỏ bay phất phơ bên cổ.

Đàm Kiến và Dương Trăn đều hành lễ với hắn.

Nàng cũng xoay người lại.

Chỉ là ngay sau khi xoay người, nàng lại lùi sang một bên hai bước, một lần nữa kéo dài khoảng cách với hắn.

Vẫn không nhìn hắn một cái, cúi đầu hành lễ.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên lớn hơn, ngoài hai người ra, những người khác không hề nhận ra.

Đàm Đình im lặng nhìn nàng thêm một cái.

Lúc này Đệ muội đã bước lên kéo nàng: "Đại ca đã đồng ý rồi, đại tẩu mau đi cùng chúng ta đi."

Nàng vẫn không lập tức đồng ý, ngược lại nghiêm túc nhìn hắn một cái.

Trong ánh mắt đó tràn đầy sự khó hiểu.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Kim Thoa Dương Nguyễn

    Kim Thoa Dương Nguyễn

    Truyện hay lắm

    4 ngày trước
  • Phương le

    Phương le

    Truyện rất hay

    5 ngày trước
  • minhkhue

    minhkhue

    truyện hay. nữ 9 tính cách đặc biệt

    1 tuần trước
  • Hana Hồ

    Hana Hồ

    Truyện hay, thích kiểu nữ 9 kiểu này, ngoài mềm trong cứng

    1 tuần trước
  • Hana Hồ

    Hana Hồ

    Truyện hay lắm

    1 tuần trước
  • Ngo Trang

    Ngo Trang

    Truyện hay, lại tốn cám rồi.

    1 tuần trước
  • Mai Mít

    Mai Mít

    Truyện hay quá. Tình tiết nhẹ nhàng mà cuốn. Thích nữ chính ghê, dịu dàng mà cứng cỏi. Đúng là hậu phương vững chắc luôn

    2 tuần trước
  • Mai Mít

    Mai Mít

    Truyện hay quá. Nữ chính đúng là mĩ nữ cổ đại, ôn nhuận như ngọc. Thích tính cách của nàng quá

    2 tuần trước
  • Cam Thuy

    Cam Thuy

    truyện hay, tình tiết nhẹ nhàng mà cuốn hút

    3 tuần trước
  • Ha Nguyen

    Ha Nguyen

    Truyện hay quá, nữ chính dịu dàng và kiên cường

    3 tuần trước