Chương 47

Chương 47
Trước Sau
Đàm Kiến da đầu như muốn nổ tung, muốn nói đỡ cho Dương Trăn vài câu mà cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Hắn ta không nhịn được nhìn về phía đại ca.

Thế nhưng Đàm Đình chỉ im lặng một lúc, một chút tức giận cũng không có, ngược lại còn hơi cụp mi mắt, khẽ thở dài.

Từ biểu hiện của Dương Trăn hôm nay hắn đã đoán được, chuyện vòng ngọc quả thật là hắn đã hiểu lầm Hạng Nghi.

Từ ngày nàng cầm hôn thư đứng trước cửa Đàm gia, hắn đã cho rằng nàng cũng giống như phụ thân nàng, Hạng Trực Uyên.

Đó là ngày thứ ba sau khi tam lão thái gia, người có đức cao vọng trọng trong tộc qua đời, cả tộc đều đang chìm trong đau thương.

Tam lão thái gia lúc sinh thời thích làm việc thiện, lại đào tạo vô số nhân tài, đối với hắn ân sâu nghĩa nặng không cần phải nói.

Lúc đó chính hắn đã phát cáo phó ra ngoài. Các đệ tử của tam lão thái gia lúc sinh thời đều sẽ lục tục đến Thanh Hàm trong một hai ngày tới.

Vậy mà nàng lại vào một ngày như vậy, cầm hôn thư đến Đàm gia, đứng bất động trước cửa…

Đàm Đình nhớ lại chuyện cũ, lại thở dài một hơi.

Chỉ là, mặc kệ trước kia thế nào, lần này hắn đã hiểu ra...

Nàng và con người mà hắn vẫn luôn nghĩ về nàng, hoàn toàn không giống nhau.

"Đa tạ đệ muội nhắc nhở, ta nhớ kỹ rồi."

Thái độ của Đàm Đình như vậy, Dương Trăn cũng không có gì để nói thêm.

Đàm Đình không trì hoãn nữa, một đường không ngừng bước về chính viện, chỉ là khi đến dưới hành lang phòng chính, bước chân không khỏi có vài phần do dự.

Lúc này rèm cửa lay động, Kiều Hạnh bước ra, đột nhiên nhìn thấy hắn thì sững lại một chút, tiếp theo không mấy vui vẻ mà hành lễ rồi bỏ đi.

Đàm Đình lúng túng, ánh mắt bị giữ lại bên trong căn phòng sau tấm rèm.

Tấm rèm che khuất bóng dáng nàng, hắn không nhìn thấy nàng, nhưng chuyện này quả thật là hắn không phải, hắn nên tự mình đến nói rõ với nàng.

Đàm Đình thoáng dừng lại, liền vén rèm bước vào trong phòng.

Trong phòng yên tĩnh và trống trải, dường như ngay cả hương thơm lượn lờ cũng không có. Ánh mắt Đàm Đình rơi xuống bên cửa sổ.

Thường ngày, phần lớn thời gian nàng đều ngồi thêu thùa bên cửa sổ.

Nhưng hôm nay bên cửa sổ không có ai.

Đàm Đình theo bản năng còn tưởng rằng nàng không có trong phòng, nhưng ngay sau đó, tấm rèm lụa trong nội thất khẽ động.

Nàng vén rèm bước ra, vừa vặn chạm phải ánh mắt hắn đang nhìn qua.

Lòng Đàm Đình hơi ngừng lại, đang suy nghĩ xem nàng sẽ có thái độ như thế nào. Mặc kệ ra sao, hắn đều chấp nhận.

Không ngờ nàng sắc mặt vẫn như thường, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên bước tới, không khác ngày thường nửa phần.

"Đại gia đã về."

Đàm Đình ngẩn người.

Hắn đã thử nghĩ đến rất nhiều phản ứng của nàng, duy chỉ không nghĩ tới sẽ là như vậy.

Đàm Đình thất thần, nhìn nàng bình tĩnh bước tới, giống như thường ngày, giơ tay cởi áo cho hắn.

Dáng người nàng không cao, đặc biệt là khi đứng trước mặt hắn, hơi cúi đầu, trông lại càng thêm mảnh mai, nhỏ nhắn.

Trên mặt nàng không có chút cảm xúc nào, dưới hàng mày tựa núi xa, đôi mắt bị hàng mi rậm che khuất, Đàm Đình không nhìn thấy đôi mắt, chỉ nhìn thấy chóp mũi và cằm trắng nõn.

Nàng thuần thục giúp hắn cởi áo khoác gấm, xoay người đặt sang một bên.

Tấm lưng nàng thẳng tắp, trong căn phòng lạnh lẽo tựa như một cành trúc mảnh mai.

Đàm Đình nghĩ đến chuyện ở Thu Chiếu Uyển hôm nay, nàng cứ như vậy thẳng tấm lưng trúc mảnh mai ấy, bị người ta bôi nhọ nghi ngờ, bị thanh tra sổ sách nhiều năm của nàng, đem cả những chuyện riêng tư của nàng ra lật xem…

Hắn không khỏi thấy lòng chùng xuống, trong lòng âm thầm suy nghĩ làm sao để mở lời xin lỗi nàng.

Nàng đã cầm một bộ thường bào màu ngà thêu hoa văn vạn tự liên miên lại đây.

Nàng lại đến trước người hắn. Đàm Đình không để nàng tiếp tục bận rộn, tự mình nhận lấy y phục, nhẹ nhàng nói một câu "Đa tạ".

Nàng vì câu cảm ơn này, động tác gần như không thể nhận ra mà khựng lại một chút, sau đó lại cầm đai lưng đến.

Nàng thắt đai lưng cho hắn, trước nay đều là cài từ phía trước, thắt xong lại xoay ra sau, treo mặt dây chuyền ở trước eo, chưa bao giờ vòng qua eo hắn, thắt từ phía sau.

Hôm nay cũng vậy, ánh mắt Đàm Đình dừng ở mũi chân nàng, mới phát hiện ra tuy nàng lại gần thay y phục cho hắn, nhưng dưới chân lại cách không gần, thậm chí có chút hơi xa…

Đàm Đình không để ý mình đã nhìn nàng bao lâu, cho đến khi tay nàng đang giữ đai lưng của hắn có chút lúng túng.

Chiếc khóa ngọc trên đai lưng dường như bị kẹt, mặc cho nàng thử thế nào cũng không thể cài lại cho hắn, hàng mày thanh tú hơi nhíu lại.

Chiếc khóa ngọc này quả thật có chút vấn đề, Đàm Đình hoàn hồn.

Hắn nhẹ giọng: "Để ta."
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Kim Thoa Dương Nguyễn

    Kim Thoa Dương Nguyễn

    Truyện hay lắm

    4 ngày trước
  • Phương le

    Phương le

    Truyện rất hay

    5 ngày trước
  • minhkhue

    minhkhue

    truyện hay. nữ 9 tính cách đặc biệt

    1 tuần trước
  • Hana Hồ

    Hana Hồ

    Truyện hay, thích kiểu nữ 9 kiểu này, ngoài mềm trong cứng

    1 tuần trước
  • Hana Hồ

    Hana Hồ

    Truyện hay lắm

    1 tuần trước
  • Ngo Trang

    Ngo Trang

    Truyện hay, lại tốn cám rồi.

    1 tuần trước
  • Mai Mít

    Mai Mít

    Truyện hay quá. Tình tiết nhẹ nhàng mà cuốn. Thích nữ chính ghê, dịu dàng mà cứng cỏi. Đúng là hậu phương vững chắc luôn

    2 tuần trước
  • Mai Mít

    Mai Mít

    Truyện hay quá. Nữ chính đúng là mĩ nữ cổ đại, ôn nhuận như ngọc. Thích tính cách của nàng quá

    2 tuần trước
  • Cam Thuy

    Cam Thuy

    truyện hay, tình tiết nhẹ nhàng mà cuốn hút

    3 tuần trước
  • Ha Nguyen

    Ha Nguyen

    Truyện hay quá, nữ chính dịu dàng và kiên cường

    3 tuần trước