Mấy ngày tiếp theo trong phòng chính, dường như lại trở lại sự yên tĩnh như trước, chỉ là Hạng Nghi mơ hồ nhận ra sự yên tĩnh này dường như có chút khác biệt so với trước kia.
Nàng nhận được thư của đệ đệ và muội muội.
Muội muội Hạng Ninh như mọi khi trong thư kể những chuyện thú vị thường ngày, lần này còn viết một chuyện thú vị cho nàng xem.
Chuyện thú vị này là do các thư sinh hàn môn ở các nơi viết gửi cho Thanh Chu thư viện, Hạng Ngụ xem xong cảm thấy hoang đường và châm biếm, kể cho Hạng Ninh, được Hạng Ninh viết vào thư gửi cho Hạng Nghi.
Nhưng Hạng Nghi xem xong, trán đã rịn mồ hôi.
Chuyện tra sổ sách của Đàm gia hôm đó, nàng vẫn không muốn để đệ đệ và muội muội biết, không ngờ lại theo cách này, truyền đến tai họ.
..
Nghĩ đến tính cách của Hạng Ngụ, Hạng Nghi gần như toát mồ hôi lạnh.
May mà Hạng Ngụ không biết chuyện xảy ra với ai, chỉ biết đó là một chuyện đã được giấu tên.
Hạng Nghi cầm bút viết thư trả lời, tất nhiên không thể nhắc đến chuyện đó một chút nào.
Nàng nói một chuyện khác, mùng chín tháng chạp là ngày giỗ của mẫu thân họ.
Khi mẫu thân của Hạng Nghi, Lương thị, qua đời vì bệnh khi nàng tám tuổi, đệ đệ và muội muội ba tuổi.
Lương thị nhìn những đứa con còn nhỏ từ đây sẽ không nơi nương tựa, lòng lo lắng vô cùng, lại sợ Hạng Nghi sau này mang tiếng "trưởng nữ mồ côi" nên bị nhà khác ghét bỏ, liền bảo Hạng Trực Uyên sớm định hôn sự cho Hạng Nghi.
Và cuộc hôn nhân mà Hạng Trực Uyên kết duyên cho Hạng Nghi, chính là Đàm gia.
Tiếc là, tuy Hạng Nghi tránh được sự khó xử trong hôn nhân của một trưởng nữ mồ côi, nhưng cuộc sống của nàng khi gả vào Đàm gia lại hoàn toàn không giống như mẫu thân nàng mong đợi…
Ngày giỗ của mẫu thân sắp đến, Hạng Nghi không có nhiều tiền như khi phụ thân còn sống, làm đàn chay cho mẫu thân, chỉ có thể gọi đệ đệ và muội muội cùng nhau đến chùa An Loa ăn chay một ngày, thắp một ngọn đèn trường minh.
Đàm Đình sai người dọn dẹp một gian phòng ở nội viện thành thư phòng, chuyển chiếc bàn sách cao lớn mà hắn đã đặt làm cho mình ở phòng chính qua đó, rồi lại bảo người ta đặt một chiếc bàn sách thấp hơn một chút vào.
Đàm Đình gọi Đàm Kiến đến, bảo Đàm Kiến mời Hạng Nghi khắc một nhàn ấn (*). Hắn lại lấy ra một bộ đá bạch ngọc thượng hạng, nhàn ấn của Đàm Kiến chỉ cần một con, còn lại đều tặng cho Hạng Nghi.
(*) nhàn ấn: Ấn dùng cho việc riêng, việc cá nhân chứ không pải trong chính sự.
Đàm Kiến không hiểu tại sao đại ca lại bảo mình ra mặt. Chỉ đến khi hắn ta thấy tẩu tử không chịu nhận, mình phải mặt dày cầu xin tẩu tử giữ lại những viên đá bạch ngọc đó, mới mơ hồ có chút hiểu ra.
Khắc nhàn ấn cho Đàm Kiến không hoàn toàn là chuyện riêng, mà Đàm Đình lại chuyển đến thư phòng chính thức, Hạng Nghi liền đem tất cả những vật dụng khắc ấn của mình từ phòng Kiều Hạnh chuyển về.
Chiếc bàn thấp hơn đó rất hợp với Hạng Nghi, khắc ấn càng thêm thuận tay.
Vì là khắc ấn cho Đàm Kiến, nàng lại vốn thích nhị đệ này nên làm vô cùng nghiêm túc.
Chỉ cần Đàm Đình trở về phòng chính, nàng liền ngừng tay không làm nữa.
Đàm Đình cũng không biết mình có nên trở về phòng hay không, hắn chỉ có thể càng ngày càng bước chân nhẹ hơn.
Một lần khi hắn trở về phòng, Hạng Nghi và Kiều Hạnh lại không hề phát hiện. Hai người đang ở trong phòng, nói về chuyện hai ngày nữa sẽ đến chùa An Loa để ăn chay và thắp đèn nhân ngày giỗ của Lương thị.
Mẫu thân ruột của Đàm Đình qua đời còn sớm hơn, nhưng hàng năm vào ngày giỗ của mẫu thân hắn Đàm gia đều sẽ mời chùa An Loa làm lễ cúng siêu độ kéo dài suốt bảy ngày. Sau này không cần Đàm gia dặn dò, trụ trì chùa An Loa cũng sẽ để trống bảy ngày đó hàng năm chỉ dành riêng cho Đàm gia.
Nghe các nàng nói ngày giỗ của Lương thị cũng chỉ ăn chay thắp đèn, Đàm Đình liền muốn đề cập với nàng về chuyện làm lễ siêu độ. Nhưng hắn nghĩ lại nên không nói thẳng, mà quay người ra cửa sai Chính Cát thay hắn đến chùa An Loa một chuyến.
Chính Cát nhận lệnh lập tức đi.