Chương 35

Chương 35
Trước Sau
Lư ma ma một chút liền hiểu ý của Hạng Nghi, nàng vội vàng âm thầm kéo cô nương nhà mình một cái.

"… Chúng ta về trước, ngày khác lại đến thăm đại phu nhân."

Trong lúc nói chuyện, Lư ma ma kéo Dương Trăn, Hạng Nghi cũng đưa họ ra cửa.

Nhưng mà Dương Trăn muốn đưa đồ vật hoàn toàn không thể đưa được.

Sao vị đại tẩu này đã khó khăn như vậy, mình cũng là thật lòng muốn đưa, tại sao nàng không nhận?

Mắt thấy đã đến trước cửa, Dương Trăn sốt ruột, nhân lúc Hạng Nghi không chú ý, tay chân vô cùng lưu loát, đặt túi tiền lên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa.

Hạng Nghi vẫn chưa phát hiện, còn đi theo chủ tớ Dương Trăn ra cửa.

Rèm cửa vén lên, Đàm Đình vừa từ bên ngoài trở về, vừa vặn cũng đến dưới hành lang.

Mọi người gặp nhau, mỗi người đều hành lễ.

Dương Trăn đối với vị Tông Tử đại ca này không hề có thiện cảm tí nào, vội vàng hành lễ với Đàm Đình, liền kéo Lư ma ma đi rồi.

Đàm Đình thậm chí chỉ gật đầu với vị đệ muội này được một nửa.

Chủ tớ họ vừa đi, dưới hành lang của chính viện trống trải, chỉ còn lại Đàm Đình và Hạng Nghi.

Hai người vẫn như cũ không lời nào để nói, Đàm Đình chỉ là trở về lấy một cuốn sách mà thôi.

Nhưng Hạng Nghi cúi mắt yên tĩnh đi theo sau hắn vào phòng, lại thấy bước chân hắn dừng lại bên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa, nhìn chằm chằm vào chiếc túi tiền trên đó.

Miệng túi tiền đó bung ra, hai đôi vòng ngọc xa xỉ châu quang bảo khí tràn ra.

Đàm Đình ước chừng nhìn túi tiền vài giây, lông mày nhíu chặt lại, ánh mắt kinh ngạc không rời mà dừng lại trên người Hạng Nghi.

Sắc mặt hắn hoàn toàn trầm xuống.

Đệ muội vừa mới vào cửa chưa đầy ba ngày, vị Tông Phụ thê tử này của hắn muốn làm gì?

Đàm gia từ khi nào có đạo lý đệ muội mới vào cửa phải phụng dưỡng tẩu tử như vậy?

Hạng Nghi cũng sững sờ, vừa mới nhìn thấy chiếc túi tiền này vốn đã được nàng trả lại.

Nhưng nàng càng thấy được sắc mặt âm trầm khó coi của Đàm Đình.

Vẻ mặt ôn hòa của nàng dưới ánh mắt đó nhạt đi không còn dấu vết.

Nàng mím môi im lặng: "Đây là đồ vật của đệ muội, ta sẽ cho người trả lại."

Nam nhân vẫn như cũ im lặng nhìn nàng.

Có một khoảnh khắc, Hạng Nghi muốn giải thích thêm vài câu, nhưng lời nói đến bên miệng lại bị nàng nuốt vào.

Lúc này mặc kệ nàng nói cái gì, vị phu quân này của nàng cũng sẽ không tin tưởng. Vậy thì cần gì phải giải thích nhiều?

Nàng khôi phục vẻ bình tĩnh như ngày xưa, buộc lại túi tiền, gọi Xuân Duẩn đến.

"Đi đem cái này trả lại cho nhị phu nhân ở Hạ Anh Hiên, nói với nhị phu nhân, ta không tiện nhận."

Xuân Duẩn nhận lệnh lập tức đi.

Xuân Duẩn vừa đi, trong phòng của chính viện lại lần nữa yên tĩnh, trong sự tĩnh lặng đó lại lần nữa kéo căng bầu không khí khiến người ta nghẹt thở.

Hạng Nghi không nói gì mà thu dọn những chén trà nguội trên bàn trà.

Đàm Đình trầm mặt khoanh tay đứng tại chỗ hồi lâu, khí thế quanh thân ép đến mức gió ngoài cửa cũng không dám lướt qua mà vào.

Một lúc lâu sau, hắn mới thở ra một hơi thật sâu, đi đến bàn sách trước cửa sổ, mài mực rồi viết nhanh như gió, không biết viết gì.

Viết xong, hắn mạnh mẽ đặt bút xuống, đầu cũng không quay mà liếc nhìn Hạng Nghi một cái.

"Đem cái này treo lên, treo ở trên tường trong phòng."

Giọng nói vừa dứt, hắn nhấc chân rời khỏi phòng.

Trong phòng nháy mắt chỉ còn lại một mình Hạng Nghi, Hạng Nghi quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nơi có những dòng chữ mực chưa khô.

Nàng đi qua thấy được chữ của Đàm Đình, đó là một bài thơ tên là "Đề hối kim":

Rền vang hành lý hướng đông còn, muốn quá tiền đồ nhất bãi nguy hiểm.

Nếu có tang tư cũng thổ sản, mặc hắn trầm ở bích ba gian. (*)

(*) Mình tìm thấy 1 bản dịch thơ của đoạn này:

Tiếng vang của hành lý vẫn hướng về phương Đông,

Dù muốn, nhưng con đường tiền đồ lại đầy nguy hiểm.

Nếu có tang thương, cũng chỉ là sản vật của đất

Mặc cho nó chìm sâu trong biển xanh của nỗi buồn.

Lúc này, Xuân Duẩn từ Hạ Anh Hiên trở về, thấy Hạng Nghi đứng trước bàn sách, cũng đã đi tới.

Hắn ta thấy được bức thư pháp trên bàn.

"Phu nhân, đại gia đây là có ý gì?"

Ánh mắt Hạng Nghi dừng lại trên bức thư pháp, định thần mấy giây.

"Ý là, làm người không nên tham lam."

"Cái này… Đại gia viết cái này làm gì?"

Gió bên ngoài thổi tung cửa sổ, cuốn lấy y phục nàng, làm cho tấm lưng gầy gò của nàng càng thêm mảnh mai.

Hạng Nghi cười lạnh nhạt.

"Treo trong phòng để luôn nhắc nhở ta, phải là người thanh liêm."
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Kim Thoa Dương Nguyễn

    Kim Thoa Dương Nguyễn

    Truyện hay lắm

    4 ngày trước
  • Phương le

    Phương le

    Truyện rất hay

    5 ngày trước
  • minhkhue

    minhkhue

    truyện hay. nữ 9 tính cách đặc biệt

    1 tuần trước
  • Hana Hồ

    Hana Hồ

    Truyện hay, thích kiểu nữ 9 kiểu này, ngoài mềm trong cứng

    1 tuần trước
  • Hana Hồ

    Hana Hồ

    Truyện hay lắm

    1 tuần trước
  • Ngo Trang

    Ngo Trang

    Truyện hay, lại tốn cám rồi.

    1 tuần trước
  • Mai Mít

    Mai Mít

    Truyện hay quá. Tình tiết nhẹ nhàng mà cuốn. Thích nữ chính ghê, dịu dàng mà cứng cỏi. Đúng là hậu phương vững chắc luôn

    2 tuần trước
  • Mai Mít

    Mai Mít

    Truyện hay quá. Nữ chính đúng là mĩ nữ cổ đại, ôn nhuận như ngọc. Thích tính cách của nàng quá

    2 tuần trước
  • Cam Thuy

    Cam Thuy

    truyện hay, tình tiết nhẹ nhàng mà cuốn hút

    3 tuần trước
  • Ha Nguyen

    Ha Nguyen

    Truyện hay quá, nữ chính dịu dàng và kiên cường

    3 tuần trước