Chương 13

Chương 13
Trước Sau
Hạng Nghi cười, đặt con dấu vào chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay.

"Đem cái này đến tiệm ấn Cát Tường, nói với chưởng quỹ một câu xin lỗi vì đã chậm trễ hai ngày."

Kiều Hạnh nhận lấy chiếc hộp nhỏ: "Phu nhân cũng quá khách khí, với tay nghề của người hiện giờ, đợi thêm hai tháng người ta cũng không dám nói gì đâu."

Nàng lại vui vẻ lên: "Nếu có thể bán được giá cao, phu nhân cũng làm một bộ trang sức ra dáng đi. Nô tỳ thấy lão phu nhân vừa làm cho đại tiểu thư một bộ trang sức tơ vàng điểm thúy, vừa linh động lại vừa lấp lánh."

Phu nhân không có nhiều của hồi môn, trang sức cũng ít đến đáng thương, tổng cộng cũng chỉ có mấy chiếc trâm bạc và vài bông hoa cài tóc mà thôi. Tráp trước bàn trang điểm trống rỗng, có mấy chiếc vòng ngọc có phẩm chất tốt, đều để dành để tặng người khi gặp mặt.

Hạng Nghi cũng đã thấy bộ trang sức mới của Đàm Dung.

"Ta thì không cần, nhưng nếu có thể làm cho Ninh Ninh một bộ thì tốt rồi, để vào trong rương của hồi môn cũng đẹp."

Hạng Nghi có một đôi đệ muội sinh đôi là Hạng Ninh và Hạng Ngụ, hai người nhỏ hơn Hạng Nghi năm tuổi, đến cuối năm nay mới tròn mười lăm.

Nhớ đến đệ muội, ánh mắt Hạng Nghi cũng dịu lại, phân phó Kiều Hạnh.

"Đừng quên hỏi xem có thư nhà gửi đến không."

Kiều Hạnh nhận lệnh, nhanh chóng đến tiệm ấn Cát Tường trong huyện.

Chưởng quỹ thấy nàng đến, liền bảo tiểu nhị pha trà, nhỏ giọng hỏi.

"Nghe nói đại gia Đàm gia đã về, phu nhân có phải bận rộn lắm không?"

Tiệm ấn Cát Tường vốn kinh doanh bình thường, một bên khắc ấn bán dấu, một bên giới thiệu việc cho thợ mộc, thợ đá, kiếm tiền vừa đủ để duy trì cửa hàng.

Nhưng sau khi Hạng Nghi gả đến, thường làm những con dấu để chơi rồi ủy thác bán, có khi cũng nhận khắc ấn theo yêu cầu. Nàng khắc ấn chậm, nhưng phẩm chất lại khá tốt, đặc biệt là hai năm gần đây tay nghề thuần thục lên nên có thể bán được giá cao, tiệm ấn Cát Tường cũng theo đó mà phất lên.

Hạng Nghi cũng không muốn nổi danh, chỉ muốn đổi chút tiền thôi, cho nên việc này không có nhiều người biết.

Kiều Hạnh hừ hừ hai tiếng: "Thật vậy, phu nhân càng thêm bận rộn."

Bất quá, Kiều Hạnh nghĩ đại gia cũng sẽ không ở nhà lâu, liền nói: "Bận thì bận, nhưng nếu có ngọc thạch có phẩm chất tốt, vẫn xin chưởng quỹ lưu lại cho phu nhân chúng ta."

Những người khác đều không đáng tin, ngay cả phu nhân cũng nói, chỉ có bản lĩnh mới đáng tin.

Kiều Hạnh lại hỏi chưởng quỹ có thư của Hạng gia không.

Hạng Ngụ không thích Đàm gia, không muốn gửi thư trực tiếp vào Đàm gia, vì thế nửa tháng một lá thư đều mang đến tiệm ấn Cát Tường.

Nhưng lần này, chưởng quỹ lại lấy ra hai lá thư một lúc.

Một lần hai lá thư, có thể thấy là có việc gì đó đột xuất, mới bổ sung thêm một lá.

Kiều Hạnh không dám nán lại nữa, vội vàng mang thư về nhà, chỉ là nàng không để ý, có người trên đường đã liếc nhìn nàng.

Người đó cắn hạt dưa, phun vỏ xuống đất.

Chính là thê tử Đàm Hữu Lương đang đi dạo trên phố.

Lập tức, bà ta thấy Kiều Hạnh vội vã rời khỏi tiệm ấn Cát Tường, dường như ngửi thấy mùi gì đó không bình thường, trong mắt lóe lên tia sáng.

Kiều Hạnh vừa đi xa, thê tử Đàm Hữu Lương đã vào tiệm ấn Cát Tường.

Bà ta muốn hỏi ra điều gì đó, nhưng tiếc là chưởng quỹ và tiểu nhị đều rất kín miệng, không hỏi ra được gì cả.

Chỉ là bà ta càng nghĩ càng thấy không đúng.

Miệng lưỡi của chưởng quỹ và tiểu nhị kín như bưng, xem ra Hạng thị ở đây quả thật có chuyện gì đó.

Chuyện gì vậy?

Bà ta vô cùng tò mò, nhưng mà chỉ ngồi tưởng tượng thì không nghĩ ra được, đành phải tạm thời rời đi.

...

Hai lá thư liên tiếp đến, Hạng Nghi nhìn cũng có chút kỳ quái.

Có điều nếu là chuyện gấp gáp hơn, Hạng Ngụ tất nhiên sẽ không kiên nhẫn nổi mà sẽ trực tiếp đưa đến Đàm gia.

Hạng Nghi trước tiên mở lá thư thứ nhất.

Là một lá thư nhà bình thường, muội muội Hạng Ninh chấp bút, kể về tình hình gần đây của hai người.

Sau khi phụ thân qua đời, ba người ở quê nhà giữ đạo hiếu. Sau khi hết thời gian để tang, Hạng Ngụ liền muốn đi thi khoa cử.

Hắn vẫn chưa bị cắt đứt con đường khoa cử vì chuyện của phụ thân Hạng Trực Uyên, nhưng lại không có ai chịu bảo lãnh cho Hạng Ngụ đi thi.

Khoa cử của triều đại này nhất định phải có người bảo lãnh mới có thể báo danh, Hạng Ngụ không thể đi thi, Hạng gia liền không còn khả năng vực dậy.

Hạng Nghi chính là trong tình hình đó, gả vào Đàm gia.

Đàm gia là thế gia đại tộc, danh tiếng vang dội, người của Đàm gia thậm chí không cần ra mặt, chỉ cần có danh tiếng trấn áp, Hạng Ngụ liền có thể bước vào trường thi.

Hắn vô cùng nỗ lực, hai năm liền thi ba kỳ thi đồng sinh, thuận lợi đỗ tú tài, sau đó cùng Hạng Ninh chuyển đến sống ở huyện Thanh Chu, phủ Duy Bình, hiện đang học ở thư viện Thanh Chu.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Kim Thoa Dương Nguyễn

    Kim Thoa Dương Nguyễn

    Truyện hay lắm

    4 ngày trước
  • Phương le

    Phương le

    Truyện rất hay

    5 ngày trước
  • minhkhue

    minhkhue

    truyện hay. nữ 9 tính cách đặc biệt

    1 tuần trước
  • Hana Hồ

    Hana Hồ

    Truyện hay, thích kiểu nữ 9 kiểu này, ngoài mềm trong cứng

    1 tuần trước
  • Hana Hồ

    Hana Hồ

    Truyện hay lắm

    1 tuần trước
  • Ngo Trang

    Ngo Trang

    Truyện hay, lại tốn cám rồi.

    1 tuần trước
  • Mai Mít

    Mai Mít

    Truyện hay quá. Tình tiết nhẹ nhàng mà cuốn. Thích nữ chính ghê, dịu dàng mà cứng cỏi. Đúng là hậu phương vững chắc luôn

    2 tuần trước
  • Mai Mít

    Mai Mít

    Truyện hay quá. Nữ chính đúng là mĩ nữ cổ đại, ôn nhuận như ngọc. Thích tính cách của nàng quá

    2 tuần trước
  • Cam Thuy

    Cam Thuy

    truyện hay, tình tiết nhẹ nhàng mà cuốn hút

    3 tuần trước
  • Ha Nguyen

    Ha Nguyen

    Truyện hay quá, nữ chính dịu dàng và kiên cường

    3 tuần trước