Chương 52

Chương 52
Trước Sau
Đàm Đình không có nhiều hứng thú với việc nghe hát, nhưng hôm nay trong thành tiếng hát đang thịnh, từ xa nhìn lại, tiếng hát ầm ĩ phía trước chính là tửu lầu Thời Tụy.

Chính Cát cưỡi ngựa đi theo bên cạnh đại gia nhà mình, đột nhiên nghe thấy đại gia hỏi một câu.

"Ta có phải đã lâu không xem hát không?"

Một câu không đầu không đuôi, khiến Chính Cát cũng sững lại.

Chính Cát cố gắng nhớ lại một chút: "Đại gia dường như đã hơn nửa năm không xem hát."

Hơn nửa năm, có được coi là lâu không?

Chính Cát không biết, lại thấy đại gia nhà mình im lặng một lúc, sau đó quay đầu ngựa.

"Ừ, vậy xem thử đi."

Chính Cát không dám trì hoãn, vội vàng đuổi kịp, nhìn đại gia vốn không thích náo nhiệt, lại chen chúc vào dòng người đông đúc trước tửu lầu Thời Tụy, xuống ngựa.

Huyện Thanh Hàm không lớn, náo nhiệt nhất chính là con đường lớn huyện nha này.

Chính Cát thấy đại gia không vội vào xem hát, ngược lại ánh mắt nhìn về phía một cửa hàng không mấy bắt mắt ở đầu ngõ xa xa.

Biển hiệu của cửa hàng đó khắc bốn chữ — Tiệm ấn Cát Tường.

Chính Cát vội vàng tiến lên: "Đại gia có gì dặn dò?"

Đại gia gật đầu, vừa định nói lại nghĩ đến điều gì đó, nhìn hắn một cái.

"Ngươi không được, bảo Tần Phương đi, bảo hắn ta không được để lộ thân phận…"

Đàm Đình dặn dò công việc cho Chính Cát, bảo Chính Cát đi tìm Tần Phương.

Tần Phương là quản sự hắn thu nhận ở kinh thành, nghĩ rằng không giống người của Đàm gia nhất.

Đàm Đình nhìn Tiệm ấn Cát Tường ở xa xa, thở dài.

Chính Cát đi rồi, Đàm Đình nhìn xung quanh trong đám người ồn ào cũng không thấy ai, liền nhấc chân vào tửu lâu.



Hắn vừa mới bước vào, chưa đi được mấy trượng, liền thấy có người từ trong đám đông chen ra, vội vã đi về phía hắn, đồng thời bảo người ta từ trong đám đông ồn ào, mở ra một lối đi.

Là Phương chưởng quỹ của tửu lầu Thời Tụy.

Phương chưởng quỹ có thể mở một tửu lầu lớn ở huyện Thanh Hàm, đều là nhờ Đàm gia nể mặt. Nghe nói Tông Tử của Đàm thị thế nhưng đã đến.

Ban đầu hắn ta còn tưởng rằng người dưới lừa mình, nhưng khi nhìn thấy Đàm Đình thật sự ở đây, mồ hôi cũng tuôn ra.

Hắn ta hoàn toàn không biết vị Tông Tử đại gia này đến đây làm gì, kinh sợ dẫn hắn đi về phía đình viện phía sau, nhưng lại thấy vị đại gia này không hề nhúc nhích, ngược lại nhìn thoáng qua sân khấu, rồi lập tức tỉnh ngộ.

"Bàn mà nhị gia đã đặt ở ngay dưới sân khấu, vở kịch chính vẫn chưa bắt đầu, đại gia qua đó ngồi một lát nhé?"

Hắn ta hỏi, thấy vị đại gia khiến người ta không đoán được này hơi nhíu mày.

Đàm Đình không ngờ rằng, vở kịch chính chưa bắt đầu, mà Đàm Kiến và mọi người đến giờ cũng chưa tới.

Phương chưởng quỹ lại định bảo người ta mở đường đến trước cửa sổ cho hắn, hắn đã mở miệng nói thôi: "Tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ xa một chút đi."

Đây lại là có ý gì? Phương chưởng quỹ đầy đầu đều là mờ mịt.

Tuy nhiên, Đàm Đình cũng không để hắn tiếp tục đoán nữa, bảo hắn ta cứ tự đi làm việc, còn mình thì ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ.

Khoảng nửa khắc sau, đại sảnh của tửu lầu đột nhiên yên tĩnh đi vài phần, có người mở đường, có người dọn dẹp. Hắn quay đầu nhìn về phía cửa, liếc mắt một cái đã thấy đệ đệ mình vừa cười vừa nói bước vào.

Rõ ràng cũng là một nam nhân đã cưới thê thành gia, vậy mà cả ngày vẫn cười hi hi ha ha, xem một vở kịch mà cứ như hoàng thượng đi tuần.

Đàm Đình ghét bỏ liếc Đàm Kiến một cái.

Phía sau Đàm Kiến là Dương Trăn, trong tay Dương Trăn cầm rất nhiều đồ chơi sặc sỡ, có thể thấy là vừa dạo phố về.

Hắn không để ý lắm, ánh mắt dừng lại ở phía sau Dương Trăn.

Nàng cũng đã đến.

So với sự náo nhiệt của Đàm Kiến và Dương Trăn, trên tay nàng không có gì cả, nhìn kỹ lại mới phát hiện trên cổ tay có thêm một chuỗi hoa lụa màu tím nhạt.

Nàng hôm nay mặc một chiếc áo bông dài màu xanh ngọc viền xanh lam, cổ áo không viền lông lộ ra nửa chiếc cổ trắng nõn. Đại sảnh của tửu lầu Thời Tụy ồn ào phi thường, dường như ai cũng đang xôn xao, duy chỉ có nàng là đứng yên lặng.

Dương Trăn nhìn thấy gì đó thú vị, quay đầu gọi nàng, líu lo nói với nàng một tràng dài, Đàm Kiến cũng chen vào nói hai câu cùng nàng,

Nụ cười nhàn nhạt của nàng như gió xuân lướt qua hồ sâu tĩnh lặng, những gợn sóng dịu dàng lan tỏa, đôi mắt lấp lánh ánh sáng dịu dàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy trong trẻo.

Đàm Đình nhìn từ xa, bất giác ngẩn người.

Thế nhưng ngay lúc này, nàng dường như có cảm ứng mà đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Nàng liếc mắt một cái đã thấy hắn.

Chỉ trong một cái chớp mắt, nụ cười trên mặt như bốc hơi, chợt đến rồi chợt đi, không còn lại gì.

Đàm Đình sững sờ đứng tại đó.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Kim Thoa Dương Nguyễn

    Kim Thoa Dương Nguyễn

    Truyện hay lắm

    4 ngày trước
  • Phương le

    Phương le

    Truyện rất hay

    5 ngày trước
  • minhkhue

    minhkhue

    truyện hay. nữ 9 tính cách đặc biệt

    1 tuần trước
  • Hana Hồ

    Hana Hồ

    Truyện hay, thích kiểu nữ 9 kiểu này, ngoài mềm trong cứng

    1 tuần trước
  • Hana Hồ

    Hana Hồ

    Truyện hay lắm

    1 tuần trước
  • Ngo Trang

    Ngo Trang

    Truyện hay, lại tốn cám rồi.

    1 tuần trước
  • Mai Mít

    Mai Mít

    Truyện hay quá. Tình tiết nhẹ nhàng mà cuốn. Thích nữ chính ghê, dịu dàng mà cứng cỏi. Đúng là hậu phương vững chắc luôn

    2 tuần trước
  • Mai Mít

    Mai Mít

    Truyện hay quá. Nữ chính đúng là mĩ nữ cổ đại, ôn nhuận như ngọc. Thích tính cách của nàng quá

    2 tuần trước
  • Cam Thuy

    Cam Thuy

    truyện hay, tình tiết nhẹ nhàng mà cuốn hút

    3 tuần trước
  • Ha Nguyen

    Ha Nguyen

    Truyện hay quá, nữ chính dịu dàng và kiên cường

    3 tuần trước