Hồng Liễu ôm đuôi thở dài.
Nàng không còn là người nữa.
Nàng đã hóa thành hồ ly.
Vì sao lại ra nông nỗi này?
Mới giây trước còn pha cà phê, giây sau đã liếm lông, lẽ nào hợp lý?
Hồng Liễu nhả mớ lông hồ trong miệng, bỏ mặc cái đuôi xù lông rồi nằm thành hình chữ đại, từ cổ họng phát ra tiếng than thở như oán như hận.
…… Khoan đã, đuôi nhiều quá, nằm thẳng cấn khó chịu.
Hồng Liễu trở mình nằm nghiêng, tiếp tục suy tư.
Nàng nào có mắc bệnh nan y, cũng chẳng chửi tác giả, càng không gặp nạn cứu người, sao lại đột ngột xuyên không thế này?
Thôi, đành vậy, dù sao nàng ở đâu cũng chỉ có một thân một mình, làm người cũng được, làm yêu cũng chẳng sao, miễn không phải yêu quái hại người là được.
Theo thói quen lúc còn làm người, muốn an cư lạc nghiệp, trước tiên phải có chỗ ở.
Ở đây chắc gọi là động phủ? Vậy nàng phải tìm một cái động phủ mới được.
Hồng Liễu chọn động phủ kỹ tính chẳng khác gì mua nhà.
Đường xá bất tiện không được, cảnh sắc chẳng đẹp cũng không xong, linh khí yếu ớt càng không cần.
Cuối cùng, sau một hồi lựa chọn kỹ càng, nàng cũng tìm được nơi vừa ý.
Nơi này không quá gần các tu sĩ chính đạo, cũng không quá gần Yêu giới, thuộc về vùng đất ba không, phong cảnh hữu tình, linh khí dồi dào, thích hợp an cư.
Hồng Liễu quá đỗi vừa lòng, từ ý định tìm động phủ chuyển sang chiếm cả ngọn núi này làm của riêng.
Đã xuyên không hóa hồ, hà tất câu nệ nhà to hay nhỏ, nàng muốn tất cả!
Nhưng khi thực hiện kế hoạch, nàng gặp chút phiền toái.
Ngọn núi tốt như vậy, trước nàng đã có kẻ nhắm đến. Trùng hợp thay cũng là yêu tộc, tính chiếm hữu rất cao, cực kỳ hung dữ, tên đó chẳng nói chẳng rằng, vừa gặp Hồng Liễu liền ra tay.
Hồng Liễu bất đắc dĩ, đành phải đánh trả.
Nhìn cẩu yêu nằm thoi thóp, Hồng Liễu ngồi xổm xuống, vẻ mặt khó xử: “Không thể trách ta được, ngươi cứ nhất quyết động thủ, lại còn bảo ta có bản lĩnh thì đừng chạy, ta đành phải đánh trả thôi.”
Nàng búng nhẹ vào tai chó đã hiện nguyên hình của đối phương: “Còn ổn chứ?”
Cẩu yêu nước mắt lưng tròng: “Trông ta có giống ổn không?!”
“Còn nói được, chắc không sao đâu.”
Không sao cái nỗi gì! Cẩu yêu tức đến hộc máu.
Hồng Liễu vội né tránh, sợ máu dính vào bộ lông bảy đuôi xinh đẹp của mình.
Thấy nàng có bảy đuôi, cẩu yêu nức nở: “Biết ngươi là hồ ly thất vĩ, ta đã chẳng tranh giành!”
Hai bên giao đấu mới dần hiện nguyên hình. Loạn thế sinh tồn, yêu tộc để tự bảo vệ mình, chỉ ở nơi an toàn mới để lộ chân tướng.
“Đời yêu vốn lắm chuyện không thể biết trước được.”
Dù sao đây cũng là lần đầu Hồng Liễu giao đấu sau khi xuyên không, nàng cũng không biết mình lợi hại đến vậy, nghĩ ngợi một hồi liền lôi từ Càn Khôn giới ra một lọ đan dược: “Ăn thử xem? Coi thử đỡ hơn chút nào không.”
Cẩu yêu ngẩn người, kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi không… không lấy yêu đan của ta sao?”
Đây là chuyện thường tình trong thời buổi này, nhưng Hồng Liễu rõ ràng khác biệt.
“Không.” Nàng đưa lọ đan dược qua, “Ta vốn không định làm ngươi bị thương, ngươi khiêu khích trước, có trước có sau, nếu ngươi bằng lòng thì chúng ta cùng ở đây.
Nhưng ta mạnh hơn ngươi, có thể chống đỡ kẻ địch, nên ta làm chủ ngọn núi này, ngươi làm nhị đương gia, thế nào?”
Cẩu yêu nhận lấy đan dược, đôi mắt ngấn lệ: “Nhưng Hồ tộc các ngươi chẳng phải sống ở Thanh Khâu sao? Loạn thế này, nhân yêu tiên ma đều lo lắng, sao ngươi lại rời khỏi Thanh Khâu, một mình đến đây?”
Nó hỏi nàng, nàng biết hỏi ai?
Hồng Liễu xuyên vào thân xác này vốn không ở Thanh Khâu, chẳng có chút ký ức nào về quá khứ, nàng chỉ biết thân thể này hình như từng bị thương, pháp lực có chút hỗn loạn, nhưng đối phó cẩu yêu thì vẫn dư sức, yêu tộc khác trên núi đều không phải đối thủ của nàng.
Nghe Cẩu yêu nói vậy, trở về Thanh Khâu quả là một lựa chọn, nhưng ai biết về đó có gặp được người thân của nguyên chủ hay không?
Nàng mượn xác hoàn hồn, nếu bị phát hiện e rằng không có kết quả tốt đẹp gì, chi bằng cứ lang bạt bên ngoài.
Vì vậy: “Vậy ngươi có đồng ý hay không?”