Từ Âm cầm lấy bao giấy dầu, cúi đầu có thể ngửi được mùi thơm của thức ăn phàm giới.
Hắn không hề có cảm giác muốn ăn.
Thứ này thơm thì thơm thật, nhưng sức hấp dẫn lại kém xa so với đồ ăn mà Hồng Liễu làm.
Mấy thứ kia hắn vẫn có thể động đũa, còn cái này thật sự chẳng muốn ăn.
Hắn đứng dậy đi tới định đưa cho nàng, lúc tầm mắt liếc qua, lơ đãng thấy được nội dung trong tờ giấy trên tay Hồng Liễu.
Là về Ngân U hoa.
Địa phương sinh trưởng của nó, tập tính, cách sử dụng như thế nào đều được viết rõ ràng rành mạch trên giấy.
Thậm chí nàng còn ghi chép lại tình hình gần đây của Ma giới, có lẽ là không dám hỏi thăm nghe ngóng quá nhiều, sợ gây ra sự chú ý không đáng có nên tin tức rất mờ nhạt, chỉ có Ma Tôn và Đạo Tổ đại chiến bị trọng thương, giờ phút này đang bế quan ở Ma Giới để tĩnh dưỡng, cho nên Ma Giới mấy ngày gần đây được canh gác rất cẩn mật.
Ngược lại đường đi tới Xích Diễm Hải lại được nàng vẽ cực kỳ chi tiết, có chút ngoài ý muốn chính là, một con hồ yêu nhìn có vẻ ngốc vậy mà lại vẽ bản đồ vô cùng cùng rõ ràng, còn tinh tế hơn cả mấy bản đồ mà hắn đã từng nhìn thấy.
Thời gian hắn nhìn quá lâu, Hồng Liễu sao có thể không phát hiện ra được.
“Làm gì hả?” Nàng đen mặt hỏi: “Có gì đẹp đâu mà nhìn? Bất ngờ à? Ngươi cho rằng mọi người đều là kẻ vong ân phụ nghĩa không có lương tâm giống ngươi sao?”
Từ Âm sững người.
“Cứu người phải cứu đến cùng, đưa phật phải tới Tây thiên, ta đã đáp ứng chuyện của ngươi thì ta sẽ làm được.” Khuôn mặt nàng không có biểu cảm gì, nói xong tiếp tục nghiên cứu tập tính của Ngân U hoa.
Từ những thông tin mà nàng nghe ngóng được, thời điểm dược hiệu của Ngân U hoa tốt nhất là ngay khi hái xuống thì dùng ngay, bằng không để lâu trên đường thì sẽ mất tác dụng.
Mang theo một phàm nhân đi tới Xích Diễm Hải nguy hiểm trùng trùng, thật sự không an toàn.
Nhưng mà…Nàng không dấu vết di chuyển vị trí, cố gắng tới chỗ mà Từ Âm có thể xem được rõ ràng nội dung trên giấy.
Chê cười, nàng bận bịu suốt cả nửa ngày chính là vì khoảnh khắc này.
Chắc hẳn trong mắt hắn bây giờ nàng trông rất đặt biệt đúng không?
Nam nhân, thế này còn không mê chết ngươi à?
Đừng tưởng rằng nàng dễ từ bỏ như vậy, dùng sức mạnh ép buộc là hạ sách, rõ ràng là việc chỉ cần hai bên tình nguyện sẽ không thống khổ, thậm chí còn sung sướng nữa, cần gì phải ồn ào chứ?
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, Từ Âm khó đối phó như vậy nói rõ rằng trong quá khứ hắn đã từng trải qua quá nhiều chuyện, chỉ sợ người nhiệt tình tha thiết giống nàng người trước vừa đi người sau tiếp nối, mãi chưa bao giờ ngừng lại.
Muốn thái độ hắn mềm mại hơn, động tâm nhận lời thì phải dùng một vài thủ đoạn.
Tuy rằng Xích Diễm Hải nguy hiểm, nhưng nàng nghe ngóng, Ma Tôn bị trọng thương, để đề phòng ngoại giới thừa thắng xông lên nên toàn bộ ma tướng đều tụ tập đến phụ cận Ma Cung.
Tất cả đại ma có danh hiệu đứng đầu Ma Giới đều bị trưng dụng, vậy nên đây chính là thời điểm mà Xích Diễm Hải ít người nhất.
Lão đại Yêu tộc Ma tộc vừa mới hợp tác với nhau đấu một trận với Đạo Tổ, coi như là đồng minh, nàng thân là Yêu tộc tiến vào Ma Giới cũng sẽ không sinh ra quá nhiều phiền toái.
Mà Yêu tộc bên người mang theo nô lệ hoặc lô đỉnh là phàm nhân cũng không phải là ít, cũng không quá hiếm lạ.
Chỉ cần không phải Tiên tộc và tu sĩ thì sẽ không thu hút bất cứ chú ý nào.
Nàng liền mang theo Từ Âm đi một chuyến tới Xích Diễm Hải, có thể lấy được Ngân U hoa là tốt nhất, nếu không lấy được cũng không có hại gì, nàng chỉ muốn dùng kế sách lấy ơn báo oán này khiến cho hắn thay đổi chủ ý trong suốt hành trình mà thôi.
Nếu thật sự không được nữa thì thôi, tuy rằng nàng không hài lòng lắm, nhưng nếu thật sự đến một bước kia, nàng hoàn toàn có thể tìm một tiểu soái ca ở Ma Giới nguyện ý, tạm chấp nhận một chút.
So với những thứ khác thì mạng sống quan trọng hơn nhiều.
Về phần dùng sức mạnh ép buộc Từ Âm…rất khó giải thích, tuy rằng nàng cũng đã từng có ý định đó, nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện này đều sẽ không tự giác nổi da gà, cảm thấy rất nguy hiểm.
Trên miệng nàng thì nói hay lắm, nhưng nếu thật sự phải xuống tay thì không hiểu sao lại thấy mâu thuẫn.
Hồng Liễu chậm rãi liếc mắt nhìn hắn.
Hắn đứng ở một bên, đã không còn xem nội dung trên giấy nữa, ánh mắt dừng ở trên người nàng, nhẹ nhàng, không có chút sức nặng nào.
Nàng có chút chột dạ, cứ cảm thấy kế hoạch của mình bị xem thấu.
Hồng Liễu, bình tĩnh một chút, hắn chỉ là một phàm nhân thôi mà, cho dù tâm nhãn có nhiều mấy cũng không thần thông quảng đại được, chẳng lẽ hắn có thuật đọc tâm?