Chương 27

Chương 27
Trước Sau
“Để ta nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày rồi chúng ta xuất phát.” Nàng bày ra tư thế đã chịu đủ rồi: “Ngân U hoa phải được dùng ngay sau khi hái xuống mới có hiệu quả, chờ sau khi hái xuống được cho ngươi rồi, chúng ta sẽ đường ai nấy đi, ta cứ coi như đã cứu một con chó là được.”

“A đại vương? Chuyện gì?” Ở bên ngoài động phủ có tiếng vọng vào.

“…” Được rồi, quả thật nàng có một con chó.

“Tóm lại chính là như vậy.” Hồng Liễu đứng lên, tỏ vẻ mất hứng nói: “Ngươi đã chán ghét ta như vậy, chúng ta cũng nhanh chóng tách ra, ta cũng không phải cứ nhất định là ngươi mới được. Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi chứ không phải hạ nhân cầu xin ngươi ân sủng.”

Nàng càng nói, trong lòng càng dâng lên cảm giác phiền muộn, nhấc chân muốn đi nhưng cánh tay lại bị người bắt lấy.

Nàng ngẩn ra, kinh ngạc quay đầu lại, Từ Âm buông tay ra, không đi viết chữ mà chỉ thong thả nói bốn chữ với nàng:

Hồng Liễu cẩn thận nhìn khẩu hình hắn để phỏng đoán.

Là…

[Không phải chán ghét]

Quả thật cũng không phải chán ghét.

Theo như lời nàng nói, quả thật nàng cũng coi như là ân nhân của hắn.

Đã mấy ngày từ lúc đó tới đây, cho dù nàng có mạo phạm vài lần nhưng hắn cũng không sinh ra sát tâm hay là sinh lòng chán ghét nàng.

Không chán ghét.

Nhưng cũng chỉ có thể đến đây.

Cho nên:

[Tách ra là tốt]

“…”

Hồng Liễu còn chưa vui được bao nhiêu liền đọc được tiếp bốn chữ này, lập tức nín thở, dùng sức đẩy hắn rồi chạy đi.

Từ Âm bị nàng đẩy làm cho lảo đảo, không quá hiểu được rõ ràng hắn đã thuận theo yêu cầu của nàng rồi, tại sao lại làm nàng tức giận chạy đi như thế.

Đến tận nửa đêm nàng mới trở về, hai mắt đỏ hoe, thoạt nhìn có vẻ đáng thương.

Những ngón tay trong ống tay áo của Từ Âm giật giật, hắn bất giác mím chặt môi…

Cuối cùng ánh mắt của hắn cũng nhìn rõ hơn, thu hết mấy sợi tóc lộn xộn cùng ngũ quan xinh xắn của nàng vào trong đáy mắt.

Môi của nàng vì cắn mà hồng, tựa như quả đỏ chín mọng, da thịt trắng nõn như lụa lộ ra dưới y phục mỏng manh dính sát vào hắn, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến, Từ Âm nhíu mày muốn nói cái gì đó nhưng hành vi của Hồng Liễu đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của hắn.

Nàng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt theo thứ tự xẹt qua cằm hắn, cánh môi, chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt mang đến cho người ta áp lực vô tận kia.

Hắn nhìn lãnh đạm, tự gò bó mà lại trấn tĩnh.

Rõ ràng trong đáy mắt của hai bên không hề có chút gì gọi là động tình, nhưng bầu không khí lại trở nên ái muội nóng bỏng vô cớ.

Hơi thở Hồng Liễu dừng một chút, mi mắt run rẩy, đôi môi khẽ mím đột nhiên hôn lên.

Không phải là nụ hôn chỉ chạm nhẹ một chút rồi buông ra mà nàng ngậm lấy cánh môi hắn, hôn đến mức phát ra âm thanh.

Lần trước nàng hôn hắn chẳng qua chỉ là hai má, sau khi hôn xong còn thẹn thùng không thôi mà bỏ chạy nên cuối cùng Từ Âm có thể thuyết phục chính mình mà bỏ qua nàng.

Nhưng lần này lại khác.

Nàng hôn một lần còn chưa đủ, rất nhanh lại hôn trở lại. Từ Âm kinh ngạc thất thần, nhất thời không phản kháng, nàng liền ngồi khóa trên đùi hắn, nắm chặt vạt áo hắn, nụ hôn nóng bỏng mà mãnh liệt.

Từ Âm mở to hai mắt, đây là nụ hôn đầu tiên trong đời, trong mắt hắn cái gì mà mưu hoa kế sách đều không tồn tại nữa, cái gì mà cao quý lãnh đạm cũng biến mất, chỉ để lại khiếp sợ đến vô tận.

Hồng Liễu dùng sức hôn hắn, lại dùng sức cạy ra cánh môi hắn đi tìm lưỡi hắn. Nàng sợ hắn cắn nàng, cho nên dùng một tay chế trụ mệnh môn hắn, đôi mắt khép hờ liếc hắn một cái, ý tứ rất rõ ràng.

Ngươi dám cắn sẽ lấy mạng của ngươi.

Lúc này mới giống hồ ly tinh, mới có bộ dáng của Yêu tộc.

Đây mới là yêu nghiệt mà Từ Âm quen thuộc, không thể không giết, yêu nghiệt cho dù có giết cỡ nào cũng không thể nhổ tận gốc.

Hắn đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận, nếu nàng như thế này ngay từ ban đầu thì chả cần phải cố gắng xoay quanh hắn, lại phí tâm biểu diễn trước mặt hắn.

Kỹ thuật diễn của nàng rất tốt, ngay cả hắn cũng có mấy khoảnh khắc tin rằng nàng thật sự ngu xuẩn, bản tính cũng không quá xấu, hoàn toàn không giống mấy Yêu tộc khác.

“Ưm…”

Dây thanh quản của Từ Âm chấn động, không thể nói chuyện được, chỉ có thể từ cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn ái muội.

Hắn bị Hồng Liễu ép đến nằm trên thảm, bảy cái đuôi hồ ly trùm kín hai người đang ôm hôn nhau.

Hơi thở của nàng lấp đầy mỗi nơi trên người hắn, sợi tóc trắng và đen dây dưa cùng một chỗ. Kỳ thật nàng không có kỹ xảo gì, nhưng điều kiện của bản thân đã ưu việt đến trình độ nhất định nên không còn cần đến bất cứ kỹ xảo gì nữa rồi.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyen Uyen

    Nguyen Uyen

    Hóng đủ xu đọc full, thấy mn nói cuốn lém

    3 giờ trước
  • Hanna

    Hanna

    Truyện rất hay, nữ chính hợp gu

    1 tuần trước
  • Anhi

    Anhi

    Cuốn hơn bánh cuốn

    1 tuần trước
  • Anhi

    Anhi

    Hay nha

    1 tuần trước
  • Kim Anh

    Kim Anh

    Hay nha sop

    1 tuần trước
  • Qanh

    Qanh

    Hay quá đi thoiiiiiiiiiii

    1 tuần trước
  • nhi bao

    nhi bao

    Mới mấy chương đầu là thấy bà nữ9 hề hề rồi đó

    2 tuần trước
  • nhi bao

    nhi bao

    Mấy chương đầu truyện cừi chếc vs bà n9

    2 tuần trước
  • Huyền Huyền

    Huyền Huyền

    Hay lắm luôn â, cuốn vô cùng cứ muốn đọc tiếp mãi

    2 tuần trước
  • Youko Kanko

    Youko Kanko

    Hóng

    2 tuần trước