Tên còn lại chính là tên rất đáng sợ kia, nàng đoán không ra là chủng tộc gì, dù sao nhìn chả vừa mát chút nào.
Nàng mặc kệ bọn chúng, ngửa đầu nhìn lên trời.
Sao đến bây giờ mà trời còn chưa sáng chứ?
Lúc này nàng lại có một sự bình tĩnh ngoài dự đoán, gần như chết lặng, giống như mặc kệ có chuyện gì xảy ra cũng không còn quan trọng nữa.
Tóc bạc trút xuống như nước, nàng từ từ lùi lại, cố cách xa bọn chúng như mái tóc của nàng lập tức bị tóm lấy.
Búi tóc nhỏ của nàng bị xổ ra, châu hoa rơi xuống đầy đất, ánh mắt hồ ly hờ hững liếc nhìn người kia, đại bàng yêu lập tức châm chọc: “Còn tưởng mình là Thiên Hồ tôn quý của Thanh Khâu à? Cho rằng chúng ta không dám làm gì ngươi sao? Ngươi đã phản bội Thanh Khâu, thành chó nhà có tang rồi, chỉ cần chúng ta mang ngươi về, dù chúng ta có làm cái gì với ngươi cũng đều không bị truy cứu.”
Hồng Liễu thật sự không nghĩ nhiều như vậy, lúc này trong đầu nàng tất cả đều là làm cách nào để trốn thoát, tất cả những thứ có thể lợi dụng được trên người đều có thể lợi dụng, bao gồm cả gương mặt này.
Nàng cẩn thận quan sát đối phương một lúc, vẫn cảm thấy tên có bộ dạng kỳ lạ kia tốt hơn một chút.
Nàng thật sự không nuốt trôi cái mỏ nhọn này.
Nhìn phía bên kia, tên kia mặc dù ngũ quan có vẻ dữ tợn, nhưng miễn cưỡng cũng còn có thể xem là ngầu.
Nàng chậm rãi tiến lại gần người mà mình chọn, đối phương ngẩn ra, hiển nhiên không đoán được nàng sẽ làm như vậy.
“Ngươi rất tinh mắt đấy.” Đại bàng yêu cười một tiếng, chống nạnh nói: “Biết được điêu ca kỹ thuật tốt à?”
Hóa ra là con điêu à? Trong lòng Hồng Liễu có chút ghét bỏ, nhưng trên mặt không biểu hiện ra ngoài, cúi đầu, tóc bạc theo đó trượt xuống che khuất phần lớn gương mặt của nàng, cũng che giấu đi phần lớn sắc mặt.
Điêu Yêu liếc mắt ra hiệu với Đại Bàng Yêu, Đại Bàng Yêu có chút không cam lòng, nhưng vẫn thuận theo đi qua một bên.
“Ta sẽ không mở trói cho ngươi, cũng sẽ không cho phép ngươi nói chuyện, cho nên mặc kệ ngươi có ý đồ gì thì cũng đều vô dụng thôi.”
Hồng Liễu lặng lẽ im lặng trợn trắng mắt.
“Ta tương đối thô bạo.”
Điêu Yêu dùng lực bắt lấy cằm của nàng, bắt nàng phải ngẩng đầu đối mặt với hắn. Hắn dùng sức rất mạnh, nàng rất đau, cảm thấy cằm như sắp bị bóp nát, trong mắt không khỏi toát ra lệ quang.
Ánh mắt Điêu Yêu tràn ngập si mê, chớp chớp mắt, ý tứ sâu xa nói: “Ta gặp may rồi.”
Vừa dứt lời, hắn liền cúi xuống định hôn nàng. Đến lúc này, rốt cuộc Hồng Liễu vẫn lạnh lòng.
Nàng vẫn tương đối hiểu rõ về yêu tác, phàm là Yêu tộc đều có yêu tác của mình, chủ yếu là dùng khi đi săn, có thể theo kích thước con mồi lớn nhỏ mà co rút lại.
Yêu tác mạnh hay yếu còn tùy vào thực lực của chủ nhân mà biến, nếu như chủ nhân bị thương lộ ra sơ hở, nàng liền có thể nhân cơ hội để thử tránh thoát, nhưng mà…
Lý trí tự nói cho nàng biết rằng cố nhịn một chút, chờ hắn tiếp cận thì có thể hóa nguyên hình rồi cắn hắn, tạo ra cơ hội. Nhưng hắn thối hoắc, vừa khó ngửi lại vừa khó coi, nàng nhịn không được, thật sự nhịn không được.
Hốc mắt Hồng Liễu nóng lên, theo bản năng nước mắt chảy ra, gương mặt của Điêu Yêu trước mắt phóng đại lên, nàng hoảng hốt, cuối cùng vẫn không nhịn được nghiêng đầu sang một bên.
Điêu Yêu kia thấy vậy dừng lại, nắm chặt cằm nàng ép nàng phải xoay đầu lại.
Thấy nàng yên lặng rơi lệ, chẳng biết tại sao trong lòng hắn không quá dễ chịu, hắn quỷ dị im lặng một lúc rồi dùng sức lắc đầu.
“Không hổ là hồ yêu, mị thuật thiếu chút nữa đến ta cũng bị lừa.”
“...” Mị con mẹ nó thuật, lão nương mà cần dùng mị thuật với ngươi à? Đồ X trùng lên não chó chết.
Hồng Liễu bắt đầu giãy dụa, định liều mạng tự bạo cùng đối phương liều một phen, chết thì chết, có gì hơn người đâu?
Nhưng cái cằm thực sự quá đau, cổ cũng đau, cuống họng càng đau đến tê liệt. Nước mắt nàng tuôn ra như thác đổ, giãy dụa quá mạnh lại càng chọc giận Điêu Yêu.
Một đạo linh lực đánh xuống, Hồng Liễu phải cuộn người lại, đau đến đầu óc quay cuồng, cảm giác thân thể không còn là của mình nữa.
Nàng thật sự không còn chút sức lực nào nữa, quá đau, từ trước đến giờ nàng chưa từng đau đến thế này, nàng cũng chẳng sợ chết, nhưng thật sự không chịu nổi sự đau đớn này.
Tề Thiên Đại Thánh Như Lai Phật Tổ, là ai cũng được, đã để nàng xuyên không đến đây rồi, chẳng lẽ không thể giúp đỡ một chút sao?
Có vẻ như trong lòng nàng kêu cứu quá thành kính, vậy nên trước khi nàng muốn cùng đối phương đồng quy vô tận, sự tình thật đúng lại xuất hiện thay đổi.
Kim quang sáng lạn làm sáng rực cả bầu trời đêm, trong nháy mắt đó vạn vật giống như ban ngày.