Mỗi một chỗ trên cơ thể nàng đều rất mềm, Từ Âm dùng hết sức lực nâng tay lên muốn kéo nàng ra, nhưng chỉ chạm được đến cái tai hồ ly đầy lông xù xì.
Hắn cau mày nhìn lại, cái tai hồ ly mềm mại trắng như tuyết đang cựa quậy trong tay hắn, hắn lập tức buông tay, cố tránh đi thật xa, nhưng hành động này lại giống như thỏa hiệp khiến cho Hồng Liễu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, định trực tiếp làm xong chuyện luôn.
Đã đến bước này rồi, cho dù nàng phải tốn bất cứ giá nào, hoặc căn bản là nàng không ngại chứng thực mình chính là yêu ma quỷ quái thấp kém.
Nhưng nàng vẫn không thành công.
Kim quang chói mắt đột nhiên sáng lên, toàn thân Hồng Liễu tê rần, bị kim quang đẩy ra thật xa, ném văng đập vào tường thật mạnh, phun thẳng một búng máu ra ngoài.
Từ Âm bỗng chốc ngồi dậy, một lần nữa thu hồi lại ngọc bội tùy thân cất vào trong tay áo, hơi thở lạnh như băng sửa sang lại xiêm y.
Hồng Liễu ngồi dậy lau vết máu trên khóe miệng, hơi ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ người lùng bắt nàng tới đây?
Từ lúc ngộ ra được có khả năng nguyên chủ đã trộm pháp bảo Hồ tộc, nàng liền bắt đầu lo lắng mình sẽ bị bắt, giờ phút này đột nhiên lại xảy ra chuyện bất thình lình như vậy, lại thấy Từ Âm vẫn không có linh lực, một bộ dáng chịu khổ giống như nàng, bởi vậy nàng không thể nghi ngờ là do hắn gây ra được.
Đúng lúc này Cẩu Yêu ở bên ngoài kêu thảm một tiếng, Hồng Liễu lập tức vọt tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thật sự thấy được một đám người đông nghìn nghịt kéo tới.
Không xong.
Thật đúng là cái tốt không linh cái xấu linh, Cẩu Yêu ngăn cản đám người kia vào động phủ nên đã bị đánh bay rồi.
Hồng Liễu bất chấp còn đang tức giận với Từ Âm mà ôm lấy hắn liền bỏ chạy.
“Có người đến bắt ta, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây. Nếu ngươi rơi vào trong tay bọn họ chắc chắn không thể sống nổi.”
Đám kia tuy nói là “người”, kỳ thật chẳng qua là yêu ma quỷ quái hóa thành hình người mới đúng.
Cũng không biết bọn họ dùng biện pháp gì mà đuổi tới được nơi này, tóm lại nàng và Từ Âm không thể bị bắt, nếu không thì kết cục nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Từ Âm mới vừa nãy ra một thân mồ hôi, có mấy sợi tóc đen nhánh dán ở sườn mặt của hắn. Hắn ngoái đầu đưa mắt nhìn lại, ở tận cùng của đêm tối là thân ảnh Cẩu Yêu đang tận lực ngăn chặn đám người kia, bọn họ phát hiện ra Hồng Liễu liền lập tức vứt bỏ mặc kệ Cẩu Yêu, cả đám đuổi theo về bên này.
Nhìn chiêu thức và tốc độ của đám người kia thì thấy thực lực còn kém xa, có hai tên hẳn là thực lực cao hơn Hồng Liễu, những tên khác thì không đáng nhắc tới.
Nhưng hai đối một, tu vi còn cao hơn Hồng Liễu, đây đã là khó khăn cấp bậc địa ngục rồi.
Hồng Liễu vẫn chưa quen thuộc với pháp thuật của nguyên thân, càng không có khả năng là đối thủ của bọn họ nên chỉ có thể chạy trốn.
Nhưng mà chạy thì có thể chạy được đến chỗ nào đây?
Nàng mang theo một người, tu vi còn không bằng đối phương, sớm hay muộn cũng sẽ bị bắt lại, vậy nên phải sớm tính toán mới được.
Trước đó Hồng Liễu đã kiểm tra nhẫn càn khôn, có một ít phù chú có thể dùng được, nàng dùng một tia ý thức quăng hết toàn bộ ra bên ngoài, mặc kệ nó có tác dụng gì cũng thành công tranh thủ cho mình một chút thời gian.
Nhưng cũng chỉ được một chút thời gian mà thôi.
Có lẽ lúc nguyên chủ trộm đồ rồi trốn đi đã dùng không ít phù chú, hiện tại số còn lại thật không đủ để chạy thoát ra ngoài.
Một bên nàng đang tự trách mình quá ngu ngốc suy nghĩ không chu toàn bị bắt được, một bên tìm nơi kín đáo hạ xuống, không nói một lời đẩy Từ Âm vào đó.
“Ngươi trốn ở chỗ này đừng lên tiếng, ta đi dẫn dắt bọn họ rời đi, nếu như đến hừng đông mà ta chưa trở lại thì một mình ngươi cứ trốn đi.”
Hồng Liễu nói rất nhanh, thường xuyên ngoái ra sau nhìn một cái, đáy mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Nàng đang sợ hãi, rất sợ, nhưng lại không tùy ý vứt bỏ vật cản trở là hắn hoặc là ném hắn lại cho địch nhân để kéo dài thời gian. Thậm chí nàng còn lãng phí thời gian quý giá tìm cho hắn một chỗ an toàn để ẩn thân.
Nàng ném xuống một cái kết giới làm ẩu làm tả, lại giao Địch Trần Kính cho hắn: “Nếu sau này ngươi gặp một người hiểu được pháp thuật, có thể nhờ bọn họ giúp ngươi mở ra để chữa thương.”
Tóc tai nàng rối loạn, gương mặt bởi vì sốt ruột mà phiếm hồng, khóe mắt còn hơi ẩm ướt: “Còn có số linh thạch này ngươi cầm đi, nếu ta không trở về thì ngươi từ từ rồi đi ra ngoài, một mình phải cẩn thận, ta không thể ở đây lâu được.”