Hắn liếc nhìn nàng một lát rồi chậm rãi quay đầu đi chỗ khác, khóe miệng hơi cong lên.
Hồng Liễu sững sờ, lại cẩn thận quan sát, hắn vẫn là dáng vẻ lãnh đạm xuất trần quen thuộc kia.
Là ảo giác sao?
Nàng luôn cảm thấy hình như hắn đã cười?
Hồng Liễu không từ bỏ ý định mà sáp về phía trước, muốn thử lại lần nữa xem hắn có cười hay không, nàng cố ý ngã lệch một bên làm ra vẻ "ai u" một tiếng, tóc trắng phủ kín tấm thảm, áo tím khoác lên người lộn xộn lộ ra mảng ngực trắng như tuyết.
Từ Âm nhìn sang, chẳng những không cười mà thần sắc càng thêm lãnh đạm.
Hắn quay đầu đi chỗ khác, dáng vẻ kháng cự khiến lòng Hồng Liễu lành lạnh.
". . . Được thôi." Nàng yên lặng thở hắt ra, tự mình ngồi dậy, kéo quần áo lại nghiêm chỉnh, "Ta tới là có thứ đồ muốn đưa cho ngươi."
Từ Âm không quan tâm, tựa hồ hoàn toàn không tò mò về thứ nàng muốn đưa cho mình.
Hồng Liễu lấy ra một cuốn sổ và một cây bút than từ trong nhẫn càn khôn, phàm vật rất đơn giản, không có gia trì pháp lực gì.
"Đây là lúc ngươi tĩnh tọa ta thừa dịp nấu cơm chế ra, ngươi mang theo bên người là có thể nói chuyện với ta."
Từ Âm nhìn bút và sổ đưa tới, sổ kỳ thật chính là giấy tuyên chồng lên nhau, lại dùng chỉ đơn giản khâu qua.
Bút than càng không đáng nhắc tới, là đồ vật giá rẻ đến phàm nhân cũng sẽ không dùng, hễ là phàm nhân trong nhà hơi có điều kiện thì đều sẽ đặt mua bút lông.
Hắn đưa tay nhận lấy, nắm trong tay, hàng mi dài che giấu ánh mắt, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hồng Liễu cũng co chân lại giống như hắn, nâng cằm lên lơ đãng nói: "Chúng ta thử xem thế nào? Ta vừa vặn có chút hiếu kỳ, phàm nhân các ngươi cũng biết ngồi thiền sao? Cứu ngươi trở về đều không thấy ngươi ngủ, hình như cứ ngồi thiền mãi giống như tu sĩ vậy."
Một câu "giống như" phảng phất thuận miệng nói một chút, nhưng Từ Âm biết rõ đây không phải là thuận miệng hỏi một chút.
Nàng chậm rãi sáp tới, lặng yên không một tiếng động dò xét sự thay đổi trong ánh mắt của hắn, thấy hắn không có chút thay đổi nào, lạnh nhạt cầm bút than lên chậm rãi viết chữ lên trên cuốn sổ nàng tự tay chế ra.
Bút than và bút lông không giống nhau, cách cầm bút cũng không giống nhau, đây là lần đầu tiên Từ Âm dùng bút than nhưng nó không hề gây trở ngại cho hắn.
Hắn bẩm sinh đã cực kỳ thông minh, dù là loại thuật pháp nào, Thần khí vào trong tay hắn đều có thể hiểu thấu đáo, sử dụng cũng thành thạo điêu luyện.
Đôi tay thường nắm Tiên binh Thần khí giờ phút này cầm bút than đơn giản viết xuống một hàng chữ cũng lộ ra vẻ ung dung không vội, bình tĩnh khoan thai.
【 đạo sĩ phàm giới trong quan, tăng đồ chùa miếu cũng biết ngồi thiền tu hành. 】
Đây không phải nói láo, chỉ là chuyển đối tượng của chủ đề câu chuyện đi.
Phàm nhân cung phụng thần tiên các nơi không phải số ít, đạo quán chùa miếu cũng rất nhiều, phương thức tu hành ngày bình thường của bọn họ cũng là ngồi xuống niệm kinh.
Nhiều năm tĩnh tọa có thể duy trì thư thế này để ngủ cũng không phải việc khó.
Chỉ là phàm nhân không mang linh căn, ngồi thiền chỉ có thể tu thân dưỡng tính chứ không thể gia tăng tu vi.
Hồng Liễu hiểu, thì ra hắn là đạo sĩ phàm nhân? Khí chất cũng rất phù hợp.
Cẩn thận quan sát một chút linh khí quanh người hắn, chỉ quanh quẩn ở bên cạnh hắn, cũng không đưa vào thể nội một cách tự nhiên như tu sĩ tầm thường, có thể thấy được thân phận đúng là không có vấn đề, quả nhiên là nàng suy nghĩ nhiều rồi.
"Ngươi có muốn dùng gương không?" Trong lòng khoan khoái, nàng lại bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, đạo sĩ à! Càng có cảm giác hơn đúng không!
Nàng sáp đến rất gần, gần như dán ở trên người hắn hỏi. Từ Âm lẳng lặng nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa bọn họ gần đến mức hô hấp đều xen lẫn trong cùng một chỗ, không phân ngươi ta.
Hồng Liễu vấn búi tóc nhỏ, bên trên cài trâm hoa tuyết sắc tinh xảo khéo léo, rất thích hợp với nàng.
Váy lụa mỏng màu tím của nàng được buộc lại bằng đai lưng bạc, vòng eo yêu kiều mảnh dẻ, bên trên thắt lưng treo lục lạc bạc, theo động tác sáp tới của nàng mà rung lên đinh đang đinh đang.
Từ Âm bình thản giơ tay lên, một tay đẩy nàng ra, một tay duỗi đến trước mặt nàng.
Đây là ý muốn dùng.
Hồng Liễu cười, thuận theo lấy Địch Trần Kính ra, trước khi thôi động, nàng bỗng nhiên cười một tiếng đầy thần bí.
Tiếng cười nhẹ nhàng mang theo vài phần mưu lợi, Từ Âm còn không rõ ý gì thì gương mặt đã bị hôn một cái.
Hắn chấn động, hai con ngươi trợn to, thần sắc lạnh lẽo.
Hồng Liễu thẹn thùng không dám xem biểu cảm của hắn, che mặt nói: "Giúp ngươi nhiều lần như vậy, thu chút thù lao cũng không quá đáng nhỉ?"