Nàng nói xong chữ cuối cùng, ánh mắt phức tạp nhìn hắn một lúc, trước khi phi thân rời đi còn cúi người hôn xuống chóp mũi của hắn.
Từ Âm từ đầu đến cuối không nói tiếng nào.
Hắn không thể nói chuyện, trầm mặc giống như bình thường.
Hắn vẫn luôn nhìn nàng, rõ ràng xuất hiện nguy cơ phía trước, hành động của nàng đã phá vỡ điểm mấu chốt của hắn, làm hắn hận không thể giết nàng, nhưng giờ thì…
Nhìn số linh thạch cùng với Địch Trần Kính ở trong tay, chóp mũi còn lưu lại độ ấm và hơi thở của nàng.
Linh quang trong không trung lập loè, là đám người kia đuổi theo.
Hồng Liễu lãng phí thời gian, gần như sắp bị bắt lấy, đuôi hồ ly bị thương nhiễm cả một mảng máu, hình ảnh ấy đập vào trong mắt Từ Âm khiến hắn phải nheo mắt lại.
Hắn quét mắt nhìn qua yêu vật đã làm nàng bị thương, hắn không có linh lực nên nhìn không chuẩn lắm, nhưng cũng không đến nỗi quá kém, nếu lấy tiêu chuẩn của nhân tu mà tính thì có lẽ tu vi của bọn họ ở mức Kim Đan trung kỳ, so với thất vĩ Hồng Liễu không hiểu cách thao túng pháp thuật còn cao hơn cả nửa đại cảnh giới.
Trong lòng nàng biết nơi này cách chỗ ẩn thân của Từ Âm rất gần, cho dù bị thương cũng không dám cùng bọn họ dây dưa ở chỗ này, liền lấy hình thái bán yêu lao về phía nơi xa.
Hai người bọn họ dù thế nào cũng phải sống được một người, nếu không thì quá lỗ vốn.
Mục tiêu của Huyền Thưởng Lệnh vốn là nàng, thấy nàng bỏ chạy liền đuổi theo, chẳng hề luyến tiếc nơi này.
Từ Âm chỉ cần đợi ở trong này đến hừng đông rồi rời đi, tuyệt đối sẽ an toàn.
Nhưng mà…Hắn ở trong kết giới mà Hồng Liễu hạ, tay chạm vào ánh sáng đỏ của kết giới, chẳng hề do dự quá lâu đã bước ra ngoài.
Hồng Liễu đã phạm vào tội chết muôn lần cũng không đủ đền tội với hắn, phải nên xử tử.
Nhưng hình phạt này phải do hắn đưa ra.
Người khác không được, ai cũng không được.
Không ai có thể khiêu chiến quyền uy của hắn.
Hồng Liễu chật vật chạy trốn, linh lực từ phía sau lưng thường xuyên đánh úp tới khiến nàng không khỏi nghĩ đến Star Wars.
Mấy cái trước mắt này còn đẹp hơn cả kỹ xảo đắt tiền nhất của mấy công ty điện ảnh, nhưng nếu không phải tới để giết nàng thì càng tốt.
Trong thời điểm nguy cấp nước sôi lửa bỏng này mà còn nghĩ ngợi lung tung hiển nhiên sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, rất nhanh nàng đã bị bắt được.
Cổ bị người ở đằng sau bóp chặt, lập tức Hồng Liễu không thể hô hấp, giãy dụa cố gắng tung chưởng về phía sau, nhưng rồi bị hai người đối phương hợp lực bắt lại.
Ba người từ trên bầu trời rơi xuống, Hồng Liễu bị ném ngã mạnh xuống đất, bị người bóp cổ không cựa quậy được.
Nàng hiện ra hình thái bán yêu, gương mặt bởi vì hít thở không thông mà đỏ bừng lên, mày nhíu chặt, đáy mắt tràn đầy vẻ khó chịu.
Cho dù vậy thì nàng vẫn xinh đẹp như cũ, thậm chí còn tăng thêm vẻ xinh đẹp của sự tan vỡ, đôi mắt đỏ bừng tràn đầy nét quyến rũ khiến cho ánh mắt hai con yêu bắt được nàng sáng bừng lên.
Bọn chúng liếc mắt nhìn nhau, rút yêu tác ra trói chặt nàng lại, một đạo linh quang điểm vào mi tâm nàng. Nàng vốn đã bị thương, lúc này càng không chịu nổi, phun ra một búng máu lớn.
“Đây đúng là hồ yêu đã trộm bí thuật của Thanh Khâu.” Một tên trong đó đối chiếu với quyển trục màu vàng nói.
Mà một tên khác đánh giá Hồng Liễu từ trên xuống dưới, khóe miệng mơ hồ nhếch lên, đôi mắt đen sì, ngũ quan dữ tợn, tàn nhẫn đến đáng sợ: “Bộ dáng quả thật không tồi.”
“Đúng vậy, bộ dáng còn đẹp hơn không ít so với trong hình.” Tên cầm quyển trục kia nghiền ngẫm: “Nàng ta không phải là đối thủ của chúng ta, lúc này sắc trời không còn sớm nữa, cũng không cần vội vàng trở về lĩnh thưởng.”
“Nhưng hồ ly tinh xưa nay tính tình xảo quyệt…”
“Chúng ta chỉ cần không cho nàng ta cơ hội nói chuyện, còn sợ nàng ta xảo quyệt nữa sao?”
“Hợp ý ta.”
Hai tên yêu quái ăn nhịp với nhau, Hồng Liễu nghe được, lúc này đã hoàn toàn hiểu được bọn chúng định làm cái gì.
“Ngươi giấu bí thuật Thiên Hồ ở chỗ nào rồi?” Tên kia mặc dù đang hỏi nhưng cũng bắt đầu lục tìm túi càn khôn của nàng.
Cổ Hồng Liễu được buông ra nên có thể hít thở được, nhưng lại bị hạ cấm ngôn thuật, không có cách nào để nói chuyện, càng không định chỉ vị trí cho hắn.
Trước đó khi để Từ Âm lại, nàng đã đồng thời ném luôn túi càn khôn của mình ở trong động kia, bọn chúng đừng hòng nghĩ tìm được.
Giao ra hay không giao ra cũng sẽ không có kết cục tốt, mà nếu không giao thì còn có thể mượn cái này để trù tính một phen, chỉ có đồ ngốc mới giao ra.
Nàng hờ hững liếc qua hai tên yêu này, một tên thấy có vẻ giống đại bàng, trên lưng mọc cánh, cái miệng sắc nhọn.