Tay hắn dùng sức điểm vài chỗ sao lưng nàng, Hồng Liễu dường như cảm thấy tốt hơn một chút.
Ngay từ đầu tưởng rằng ảo giác, nhưng nhiệt độ trên người dần dần lui, nàng cũng biết đó là thật.
Chẳng lẽ là vì chạm vào nam nhân sao?
Ánh mắt Hồng Liễu dừng lại ở trên cằm Từ Âm, nàng vẫn đang tựa trong lòng hắn, đầu gối vào vai hắn, có thể ngửi được mùi đàn hương sâu thẳm trên người đối phương, dường như có một loại lực lượng có thể làm yên ổn lòng người.
“Ta không sao.” Nàng đã đỡ hơn một chút, giọng nói khàn khàn mở miệng trấn an hắn: “Ngươi đừng sợ, ta không có việc gì.”
Trong suy nghĩ của nàng, Từ Âm lỡ bước vào nhầm núi này nên xảy ra việc ngoài ý muốn, khó khăn lắm mới được nàng cứu về, nhất định sẽ rất lo lắng nàng lại xảy ra chuyện rồi mất đi nơi ẩn núp của mình, lại sẽ trở về tình huống giống như lúc trước.
Từ Âm cũng đoán được vì sao nàng nói như vậy.
Hắn trầm mặc, hắn không thể nói chuyện nên giảm đi cho hắn không ít việc.
Sau khi Hồng Liễu khá hơn cũng không chủ động đứng lên, hắn không nhẹ không nặng đẩy một cái, nàng mới đỡ đầu thong thả đứng dậy.
Lúc này nàng đã hoàn toàn khôi phục lý trí, cũng suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Sợ không phải là vấn đề của gương mà là nàng trúng phải loại độc gì đó.
Đây là lần phát tác thứ hai kể từ khi nàng xuyên tới đây, tần suất cực kỳ cao, hiện tại tuy đã tạm thời chịu đựng cho qua, nhưng đến lần phát tác sau này có lẽ sẽ càng trầm trọng.
Căn cứ vào những hiểu biết từ việc xem tiểu thuyết trước kia của nàng, loại độc này đều rất lợi hại, nếu không hiểu được chỉ sợ sẽ chết cực kỳ thảm.
Nghĩ đến mỹ mạo của chính mình, Hồng Liễu thổn thức không thôi, âm thầm thề nếu đến thời điểm độc phát lần sau, nhất định không thể cứng rắn chịu đựng như vậy.
Về phần dùng cái gì để giải độc...
Để tìm thuốc giải độc thì cần phải tìm hiểu rõ quá khứ của nguyên thân, xem tần suất phát độc này thì nhất định không kịp, cho nên…nàng đặt ánh mắt ở trên người Từ Âm.
Cẩu Yêu là không thể nào, đời này nàng cũng không thể tìm Cẩu Yêu để giải độc, cho nên nơi này chỉ có Từ Âm.
Nàng vốn đã có ý với hắn, hiện tại chẳng qua là càng thêm kiên định muốn đạt thành mong muốn.
Nàng cảm thấy mình cực kỳ may mắn khi bản thân bị sắc đẹp làm mờ mắt, cứu hắn trở về.
Đôi mắt Hồng Liễu vẫn còn hồng hồng, nàng chống cánh tay chuyển đến bên người Từ Âm. Hắn đã đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng, nàng giữ chặt ống tay áo hắn nhẹ nhàng kéo một chút giống như đang làm nũng.
Làm nũng.
Đúng là một thể nghiệm đầy mới lạ.
Lại có người dám làm nũng với hắn.
Từ Âm cúi đầu ngồi ngược sáng, không thấy rõ sắc mặt nhưng không hiểu sao Hồng Liễu lại cảm thấy sợ hãi.
Nhưng nàng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, sợ cái gì mà sợ, đã sắp chết đến nơi rồi còn có gì mà phải sợ.
Trước mặt cũng không phải núi đao biển lửa, chỉ là một phàm nhân không có linh lực, cho dù nàng dùng sức mạnh cưỡng ép thì hắn cũng phản khác không được chứ huống chi nàng không làm như vậy.
Hồng Liễu tự cổ vũ gom góp đủ dũng khí định mở miệng, Từ Âm bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nhìn nàng ở khoảng cách cực gần.
Đầu óc Hồng Liễu trống rỗng, cả người chìm vào trong ánh mắt thâm thúy kia, hoàn toàn quên mất chính mình đang muốn nói cái gì.
Từ Âm tựa như đã đạt được mục đích, trực tiếp xoay người đi ra khỏi động phủ.
Hồng Liễu sững sờ ở tại chỗ ngẩn người một lúc lâu, sau đó mới lấy tay làm quạt dùng sức quạt gió cho mình.
Bên ngoài động phủ, Cẩu Yêu canh giữ ở trên nóc nhà khoanh chân ngồi nhập định, vẫn chưa phát hiện Từ Âm đi ra .
Từ Âm nhàn nhạt quét mắt nhìn qua đối phương một cái rồi yên lặng hướng đến chỗ sâu của rừng cây mà đi.
Hắn không đi quá xa liền dừng bước, thử ngưng tụ linh lực ở trong lòng bàn tay, nhưng cho dù thử bao nhiêu lần vẫn đều thất bại.
Vẫn không được.
Vẫn chưa tới thời gian.
Hắn không khỏi nhăn mày lại.
Vừa rồi Hồng Liễu muốn nói cái gì đã rất rõ ràng. Rõ ràng nàng biết mình bị trúng độc, nàng đã từng lấy ân tình làm cớ để hôn hắn một lần, kế tiếp cho dù là chuyện quá phận hơn nàng cũng có thể làm được.
Phải mau chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng mà hắn cũng có chút ngoài ý muốn.
Quay đầu nhìn lại, Hồng Liễu thế mà lại không hề đuổi theo.
Hắn chậm rãi quay trở về, đi tới cửa sổ phía trước bên ngoài động phủ nhìn vào, thấy Hồng Liễu đang lật tìm đồ bên trong nhẫn càn khôn của nàng.
Mỗi lần nàng làm chuyện này, đều đem tập tính của động vật bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.