Chương 18

Chương 18
Trước Sau
Từ khi hắn sinh ra đã mang tiên thể, chỉ huy tiên phàm, quân lâm thiên hạ.

Khói lửa giống như một thứ trong cuộc sống của người bình thường, cách xa hắn cả ngàn dặm.

Tầm mắt của hắn rất có cảm giác tồn tại, Hồng Liễu cảm giác được liền quay đầu lại, bưng canh lên vui vẻ nói: “Ngươi khỏe rồi à? Mau tới ăn cơm đi! Để bụng đói lâu vậy, thân thể sẽ không chịu nổi đâu.”

Hình như nàng luôn rất vui vẻ, trên mặt thường nở nụ cười. Từ Âm đứng ở cửa sổ không nhúc nhích, ngược lại Cẩu yêu ngửi thấy mùi thơm liền chạy trở về.

Nó nhìn thức ăn bày đầy trên bàn, đôi mắt như phát ra ánh sáng xanh lè, quyết định tạm thời quên đi chuyện Hồng Liễu chửi mình.

“Đại vương.” Nó tiến lại gần cố gắng lấy lòng: “Đại vương ngài về rồi à? Sao ngài lại tự mình xuống bếp thế? Loại chuyện nhỏ này cứ giao cho ta là được rồi mà, canh giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta ăn cơm đi, cứ lề mề rồi cơm canh sẽ nguội hết đấy.”

Nó vừa nói vừa đến ngồi cạnh bàn, Hồng Liễu vội vàng ngăn lại: “Ngươi còn ăn nữa à?”

Cẩu yêu sờ đầu: “Ta không nên ăn sao?”

“Ngươi không tích cốc?” Hồng Liễu thấy lạ liền hỏi.

Cẩu yêu mặt mày sui sụp: “… Tu vi thấp, không thể tích cốc hoàn toàn được.”

Khoảng thời gian tích cốc dài nhất của nó cũng chỉ là bảy ngày không ăn.

Hồng Liễu kinh ngạc nói: “Ngay cả tích cốc ngươi cũng không làm được, vậy lần đầu tiên gặp ta sao ngươi lại dám động thủ thế?”

“…Ý thức bảo vệ lãnh thổ của loài chó ấy mà, ta khó giải thích cho ngài hiểu lắm, chúng ta vẫn nên tập trung vào việc chính đi.”

Cẩu Yêu lại làm bộ muốn động đũa nhưng bị Hồng Liễu nhẹ nhàng gõ ngón tay một cái.

Nó đáng thương nhìn qua, Hồng Liễu hất cằm hướng về phía động phủ: “Người bị thương còn chưa ăn, ngươi gấp cái gì?”

Cẩu yêu lúc này mới phát hiện Từ Âm đứng trước cửa sổ, nó còn định nói cái gì đó thì Hồng Liễu đã đi qua.

“Mau tới dùng cơm, nếu không thì lát nữa cơm canh thật sự sẽ nguội đấy.”

Hồng Liễu đứng trước cửa sổ nói chuyện với hắn, gió đêm nhẹ nhàng thổi phất qua làm cho y phục lụa mỏng của nàng giống như bay múa.

Từ Âm nhìn nàng một lát rồi yên lặng đi ra.

Hai người đi tới trước bàn, Từ Âm ngồi xuống, Hồng Liễu liền ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa đũa qua: “Cho ngươi.”

Hắn dừng một chút mới nhận lấy, tầm mắt xẹt qua mặt nàng, phía trên còn dính vết bẩn lúc ở hắc điếm.

Màu xám đen nhàn nhạt làm nàng tăng thêm vài phần vụng về, khiến người ta nhớ tới linh thú với bộ lông bẩn thỉu sau khi chơi đùa trong linh thú viên.

Nhìn rất ngốc.

Hắn thu hồi ánh mắt, động tác lạ lẫm cầm đũa, định tùy tiện ăn một chút gì đó để ứng phó nàng.

Kỳ thật Hồng Liễu cũng muốn ăn, nàng thích ăn nhất, nhưng lúc này nàng hoàn toàn không có ý định động đũa, chỉ nâng mặt nhìn hắn chằm chằm.

Dưới màn đêm, nàng mượn ánh lửa nhìn hắn, rất cảm giác dưới đèn ngắm mỹ nhân.

Cẩu yêu ngồi bên cạnh không được phép động đũa, chỉ có thể ghen tị nói: “Đại vương, tại sao ngài lại không ăn thế? Nhiều đồ ăn như vậy, hắn chỉ là một phàm nhân bị trọng thương làm sao mà ăn hết được? Ngài tự mình xuống bếp bận rộn cả nửa ngày, chẳng lẽ còn muốn tích cốc sao?”

Sườn heo thơm ngào ngạt như câu con sâu thèm ăn của nó ra, nó thật sự sắp không nhịn được nữa rồi.

Hồng Liễu liếc nhìn nó, trên mặt hiện rõ vẻ không vui khi bị quấy rầy: “Ngươi thì biết cái gì?”

Nàng thu hồi tầm mắt tiếp tục chống cằm nhìn Từ Âm, nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ say mê: “Sắc đẹp có thể ăn thay cơm mà.”

Động tác Từ Âm dừng lại, đặt chén đũa xuống.

“Làm sao vậy?” Hồng Liễu vội vàng nói: “Ta quấy rầy ngươi à? Ta không nhìn ngươi cũng không nói lung tung nữa, ngươi mau ăn đi.”

Dứt lời nàng định xoay người lại, nhưng Từ Âm vẫn không ăn tiếp. Hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hồng Liễu mất mát ngẩng đầu nhìn hắn. Nếu lúc này hai lỗ tai của nàng không giấu đi thì sẽ thấy rõ ràng chúng đang rũ xuống.

Từ Âm vốn định trực tiếp rời đi, thấy một màn này liền khom lưng chấm chút nước trà, viết hai chữ trên bàn.

【 ăn no 】

Chữ của hắn rất đẹp, cho dù là viết bằng nước.

Trái tim của Hồng Liễu đập thình thịch.

Nàng và hắn chỉ mới giao tiếp hai lần hiếm hoi, thậm chí không có đối thoại thực sự nhưng luôn luôn có thể mang lại cho nàng cảm giác mới lạ.

“Nhưng ngươi cũng không động đến những thứ này.” Nàng chỉ vào món ăn.

Từ Âm liền viết: Ta ăn chay.

Không ngờ hắn lại ăn chay.

Hồng Liễu đứng lên, vẻ mặt tiếc nuối: “Vậy ngươi chẳng phải thiếu đi rất nhiều lạc thú sao?”

Lạc thú? Sẽ không thiếu.

Từ trước đến nay chưa từng ăn thức ăn của người phàm, đương nhiên cũng sẽ không có dục vọng ăn uống.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyen Uyen

    Nguyen Uyen

    Hóng đủ xu đọc full, thấy mn nói cuốn lém

    3 giờ trước
  • Hanna

    Hanna

    Truyện rất hay, nữ chính hợp gu

    1 tuần trước
  • Anhi

    Anhi

    Cuốn hơn bánh cuốn

    1 tuần trước
  • Anhi

    Anhi

    Hay nha

    1 tuần trước
  • Kim Anh

    Kim Anh

    Hay nha sop

    1 tuần trước
  • Qanh

    Qanh

    Hay quá đi thoiiiiiiiiiii

    1 tuần trước
  • nhi bao

    nhi bao

    Mới mấy chương đầu là thấy bà nữ9 hề hề rồi đó

    2 tuần trước
  • nhi bao

    nhi bao

    Mấy chương đầu truyện cừi chếc vs bà n9

    2 tuần trước
  • Huyền Huyền

    Huyền Huyền

    Hay lắm luôn â, cuốn vô cùng cứ muốn đọc tiếp mãi

    2 tuần trước
  • Youko Kanko

    Youko Kanko

    Hóng

    2 tuần trước