Chương 21

Chương 21
Trước Sau
Nàng nói xong liền lấy Định Trần Kính ra rồi quay đầu chạy ra ngoài.

Nàng còn nhớ rõ cảnh tượng lần sử dụng trước, dù cần chữa thương nhưng cũng không có ý định nếm thử loại phương pháp này nữa.

Đi xa một chút, nàng cảm giác mặt không còn nóng lên nữa.

Thật kỳ quái, chỉ hôn lên mặt một cái mà thôi, hành vi đơn thuần như thế làm sao nàng lại khẩn trương luống cuống đến vậy chứ?

Tay chân còn có chút run lên, Hồng Liễu cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy có lẽ là do dáng dấp của Từ Âm quá đẹp trai, hôn hắn khiến cho người ta có loại cảm giác khinh nhờn thần linh, cho nên mới kích thích đến thế.

Thật tuyệt! Nàng rất thích kích thích!

Hồng Liễu cảm thấy mình đứng lên, ngo ngoe muốn động còn muốn làm chút gì đó, nhưng quay đầu lại, ánh mắt chạm đến dáng vẻ của Từ Âm thì nhịp tim lại hụt một nhịp.

Ánh sáng của Địch Trần Kính bao phủ hắn, một tay hắn đang che lại phần mặt bị nàng hôn qua, khí chất cao quý long lanh kỳ ảo, chỉ thiếu mi tâm điểm một nốt chu sa thì chính là trích tiên nhập giới, thần phật giáng thế.

Từ đầu đến cuối hắn vẫn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt có loại cảm giác áp bách khó mà diễn tả bằng lời, nàng khống chế không nổi mà rùng mình một cái.

Đầu gối như nhũn ra.

Điều này không phù hợp.

Hắn là một phàm nhân, hoàn toàn ở trong khống chế của nàng, vì sao chỉ một ánh mắt mà cũng làm người ta sợ hãi như thế?

Hơn nữa nàng cũng không làm gì quá đáng, nàng lớn lên như thế này, còn là ân nhân cứu mạng của hắn, tính thế nào hắn cũng không chịu thiệt mới phải.

Hồng Liễu khích lệ bản thân mình, đón lấy áp lực tìm chỗ cách hắn không xa, ra vẻ trấn định bó gối ngồi xuống.

Nàng cũng phải cố gắng chữa thương, xuyên qua tu chân loạn thế, trên người mà vẫn mang theo tổn thương thì thật sự không ổn.

Hắn muốn nhìn thì nhìn, nàng tự tu.

Không giống Từ Âm, Hồng Liễu chữa thương không có che giấu, linh khí tụ tập ở quanh thân nàng, sau lại bị đặt vào thể nội, mấy vòng liền giống như đã vững vàng nhập định.

Từ Âm từ đầu đến cuối chưa từng dời ánh mắt đi chỗ khác, chỉ chậm rãi lấy bàn tay ra khẽ vuốt khuôn mặt.

Chợt thấy Hồng Liễu đột nhiên mở ra một con mắt liếc nhìn về phía bên này cực nhanh, bị hắn phát hiện, lập tức khẩn trương nhắm lại.

. . .

Thì ra cũng không nhập định, ngồi đó còn để lại một con mắt canh gác nữa.

Từ Âm nhìn tay mình, xoay chuyển nhẹ nhàng, nhếch miệng lên im lặng xì khẽ.

Tiểu hồ yêu, thật không biết nên nói nàng là gan to bằng trời hay là nhát như chuột.

Đêm khuya, vạn vật yên bình tĩnh lặng.

Từ Âm vẫn đang được Địch Trần Kính chiếu rọi, sắc mặt bình tĩnh, ổn định thong dong.

Tình huống của Hồng Liễu thì lại không được tốt lắm.

Nàng đã tỉnh lại từ trong nhập định, tay chống trên mặt đất, gương mặt đỏ ửng, thở dốc dồn dập.

Nhịp thở của nàng gấp gáp khiến Từ Âm khó có thể bỏ qua, hắn lập tức mở choàng mắt, đáy mắt thanh tỉnh, lãnh đạm mà nghiêm túc.

Hồng Liễu không chú ý tới hắn, ngay cả bản thân mình mà nàng cũng không chống đỡ nổi.

Rõ ràng ánh sáng của cái gương kia không đến được phía nàng nhưng thân thể này lại giống như không phải là của mình nữa, từ đỉnh đầu đến bàn chân đều nóng hổi, cần được giải tỏa lập tức.

Từ lần trước nàng đã biết phản ứng này nghĩa là gì, nhất hồi sinh nhị hồi sự, chỉ là lần này rõ ràng nghiêm trọng hơn lần trước, nàng cố gắng chịu đựng rất lâu cũng không thấy khá hơn, sắp không chịu nổi rồi.

Chẳng lẽ ở gần ánh sáng tỏa ra từ kính kia cũng không được à?

Toàn thân Hồng Liễu ướt đẫm mồ hôi, mấy sợi tóc bạc dính bết vào gò má trắng nõn và cần cổ mềm mịn như lụa.

Đôi mắt nàng nhắm chặt lại, cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi nữa, hai tay mất đi sức lực, dần dần ngã xuống đất.

Thật là khó chịu.

Trước mắt mơ mơ hồ hồ, giống như nhìn thấy bóng dáng ai đó.

Lúc này nàng không thể phân biệt rõ là ai, mà dường như là ai cũng được, ai cũng đều không quan trọng nữa, bàn tay duỗi ra bắt lấy ống tay áo đối phương.

Chất liệu vải có vẻ quen thuộc…Chính là Từ Âm, xiêm y này là xiêm y nàng mua cho hắn nên vẫn nhớ như in trong đầu.

Nàng hơi tỉnh táo lại một chút, ánh sáng trước mắt rõ ràng hơn rất nhiều, nhìn thấy Từ Âm ngồi xổm trước mặt nàng, chậm rãi nâng nàng dậy.

Nàng hoàn toàn không có một chút sức lực nào, cả người đều dựa vào trên cánh tay hắn.

Trên người hắn lành lạnh , dựa vào rất thoải mái, nàng dán chặt vào, nhịn không được than thở một tiếng.

Mái tóc đen của Từ Âm được buộc hờ, mặc bạch y cổ chéo ống tay rộng, thắt lưng là loại vải bố bình thường nhất. Nhưng cho dù ăn mặc đơn giản mộc mạc như thế nhưng trên người hắn vẫn có một vẻ tuấn mỹ cao không thể với tới.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyen Uyen

    Nguyen Uyen

    Hóng đủ xu đọc full, thấy mn nói cuốn lém

    3 giờ trước
  • Hanna

    Hanna

    Truyện rất hay, nữ chính hợp gu

    1 tuần trước
  • Anhi

    Anhi

    Cuốn hơn bánh cuốn

    1 tuần trước
  • Anhi

    Anhi

    Hay nha

    1 tuần trước
  • Kim Anh

    Kim Anh

    Hay nha sop

    1 tuần trước
  • Qanh

    Qanh

    Hay quá đi thoiiiiiiiiiii

    1 tuần trước
  • nhi bao

    nhi bao

    Mới mấy chương đầu là thấy bà nữ9 hề hề rồi đó

    2 tuần trước
  • nhi bao

    nhi bao

    Mấy chương đầu truyện cừi chếc vs bà n9

    2 tuần trước
  • Huyền Huyền

    Huyền Huyền

    Hay lắm luôn â, cuốn vô cùng cứ muốn đọc tiếp mãi

    2 tuần trước
  • Youko Kanko

    Youko Kanko

    Hóng

    2 tuần trước