Còn nữa, lạc thú chính là thứ do dục vọng biến hóa ra, thứ này chỉ là thứ phiền nhiễu trở ngại, với thân phận của hắn không cần đến thứ đó.
Chẳng qua trù nghệ của nàng cũng không tệ, đối với người lần đầu tiên ăn thức ăn người phàm như hắn cũng không sinh ra cảm giác không thể nuốt xuống được.
Trăng sáng lên cao, ánh sáng chiếu sáng rõ ràng hơn một chút, Từ Âm không có linh lực nhưng vẫn nhìn thấy Hồng Liễu rõ ràng.
Làn da của nàng trắng nõn, càng lộ rõ vết bẩn trên mặt.
Hắn thích sạch sẽ, thích yên tĩnh, mọi thứ xung quanh hắn đều tràn ngập quy tắc.
Mà tất cả mọi thứ trên người Hồng Liễu đều giống như đang khiêu khích quy tắc của hắn.
Dưới màn đêm, hai người nhìn nhau thật lâu.
Hồng Liễu lập tức sững người, vô thức nắm chặt tay không biết mình đang căng thẳng vì cái gì.
Bỗng nhiên Từ Âm giơ tay lên.
Bạch y mộc mạc mặc trên người hắn giống như ánh trăng, sợi tóc bên trán theo gió nhẹ nhàng, phất phơ theo bàn tay hắn đưa lên.
Ngón tay hắn cong lại, cau mày cọ xát trên mặt nàng. Đầu ngón tay mát lạnh, không dùng sức lực gì, đáy mắt lại lộ rõ vẻ nghiêm túc.
Hồng Liễu nín thở, kinh ngạc nhìn hắn. Đến khi hắn bỏ tay ra, bảy cái đuôi của nàng đã xòe ra quấn chặt lấy hắn.
“…Xin lỗi, ngươi đột nhiên chạm vào ta nên ta hoàn toàn không thể kiểm soát được.”
Khuôn mặt nàng sạch sẽ, lần lượt rút mấy cái đuôi về phía sau, đôi tai hồ ly nhô ra không ngừng run rẩy, khuôn mặt hơi rũ xuống càng lộ vẻ kiều diễm.
Từ Âm đưa ngón tay tới, Hồng Liễu sửng sốt khó hiểu nhìn lại, nhìn thấy trên ngón tay hắn có một chút vết bẩn.
Nàng giật mình như hiểu được cái gì, từ trong càn khôn giới chỉ lấy gương ra soi cẩn thận, phát hiện má bên trái còn sót lại một ít tro màu xám đen.
Lại nhìn hắn, hắn đã trở về trong động phủ.
......
Hắn thật sự tự mình lau mặt cho nàng sao, kỳ thật hắn cũng có thể nói cho nàng biết mà. Cho dù không thể nói chuyện thì cũng chỉ cho nàng là được rồi.
Hay là chê chỉ cho nàng thì quá phiền toái? Thoạt nhìn nàng khó để hiểu lắm à?
Mặc kệ là bởi vì cái gì, vừa rồi hắn đụng vào nàng như vậy, thật kích thích.
Rõ ràng là vẻ mặt nghiêm túc chững chạc đường hoàng, nhưng động tác kia —— ấn, lau, ngón tay tiếp xúc, lại có cảm giác dục niệm lan tràn.
Có thể nói là dục vọng thanh tịnh.
Lập tức Hồng Liễu phải bưng tay che lại hai má nóng bỏng.
Không tốt.
Hơi bị kích thích quá rồi.
Sau lưng truyền đến thanh âm quái dị cắt ngang cấp trên Hồng Liễu.
Nàng nhìn lại, khá lắm, Cẩu yêu thế mà thừa dịp lúc nàng xuân tâm nhộn nhạo ăn vụng!
Nàng chạy vội trở về, Cẩu yêu bị dọa sợ đến há to mồm, miệng mồm bóng loáng nhận sai: "Đại vương ta sai rồi, nhưng thật sự quá thơm, cuộc đời ta chưa từng ăn đồ nào ngon như vậy, ta thật sự không nhịn được! Việc này làm khó ta quá!"
Không có đầu bếp nào không thích người khác khen trù nghệ của mình tốt, Hồng Liễu cực kì hưởng thụ, đả kích từ Từ Âm đã được bù đắp.
"Thật chứ?"
"Thật!"
"Ăn ngon đến vậy à?"
"Đương nhiên rồi!"
"Ai." Nàng thở dài, lướt về phía động phủ, "Vậy sao hắn không thích ăn chứ?"
Cẩu yêu thấy Hồng Liễu không còn sức sống lại bắt đầu ăn như vũ bão, vừa ăn vừa nói: "Tiểu nhân cũng không hiểu đồ ăn ngon như vậy thì sao một phàm nhân như hắn có thể nhịn được mà chỉ ăn một ít, hay là bị thương quá nặng đến mức không những bị câm mà còn mất vị giác?”
Hắn chỉ là thuận miệng nói, nhưng Hồng Liễu lại cảm thấy rất có khả năng.
"Quá đáng thương." Nàng đau lòng hít một hơi, ném bộ y phục mua cho Cẩu yêu từ bên trong nhẫn càn khôn cho nó, "Đây là quà hôm nay đi ra ngoài mua cho ngươi, cũng không phải vải gì tốt, nhưng tốt hơn bộ y phục bình thường trên người ngươi một chút, ngươi giữ lại mặc thay đổi đi."
Nàng nói xong cũng đi về phía động phủ, ý tứ không dùng bữa.
Cẩu yêu đối mặt với cả bàn mỹ vị, nó ôm quần áo mới trong ngực, nước mắt làm ướt mặt mũi tràn đầy lông tóc.
Cảm xúc dễ kích động, thiếu chút hiện nguyên hình.
"Hu hu hu, đại vương, ngài đối xử với ta quá tốt, nương ta còn không đối xử tốt với ta bằng đại vương."
Nó vừa khóc vừa âm thầm thề, về sau nhất định phải hiếu kính đại vương thật tốt, làm một con chó ngoan, phụ tá nàng trở thành bá chủ ngọn núi này!
Hồng Liễu đi vào động phủ, nhìn thấy Từ Âm khoanh chân ngồi ở trên thảm.
Hắn không nhắm nhắm, khi thấy nàng tiến đến còn dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua.
Nàng vội vàng muốn đi qua, nhưng vì đi quá nhanh khiến bản thân bị vấp, cả người đâm thẳng về phía trước, thiếu chút nữa đụng vào hắn.
Hắn nhanh chóng lui về phía sau một tấc, đàng hoàng tránh đi.
. . . Vô tình!
Hồng Liễu có chút tức giận, cắn môi nhăn mũi, u oán trừng hắn.