Lan Sơn Quân cảm thấy mình sắp chết.
Nàng nghe người ta nói, trước khi chết mới có thể mơ thấy những người đã khuất mà trước nay chưa từng vào mộng.
—
Lan Sơn Quân cuối cùng cũng mơ thấy lão hòa thượng.
Dưới gốc liễu, cây hòe cổ thụ, nàng lúc nhỏ đang ngồi trên bậc thềm đá mọc đầy rêu xanh của ngôi chùa hoang, theo ông học đao.
Lão hòa thượng nói đao của nàng vừa nhanh vừa tốt, rất có thiên phú, rất có thể sẽ kế thừa y bát của ông. Nhưng ông lại không chịu nói y bát đó là gì, nàng liền dứt khoát dùng thanh khoái đao đó để mổ lợn.
Lão hòa thượng vô cùng đau lòng, cảm thấy nàng đã làm ô nhục môn đình, bất kính Phật Tổ. Nhưng khi ăn thịt lợn mà nàng mang về lại vui vẻ vô cùng.
Nàng nhìn những chiếc đĩa trống không, bất đắc dĩ nói: “Sư phụ, ngài ăn thịt còn nhanh hơn cả đao của ngài nữa—”
Lão hòa thượng thổi râu trừng mắt, hùng hùng hổ hổ, nhưng lời nói nàng lại không nghe thấy.
Nàng có chút sốt ruột, ghé tai đến trước mặt ông: “Sư phụ, người mắng gì vậy?”
Nhiều năm không gặp, dù là mắng cũng để cho nàng nghe được một tiếng.
Nhưng dù nàng có ghé sát đến đâu vẫn không nghe thấy được giọng của lão hòa thượng. Nàng liền tủi thân.
“Sư phụ, nhiều năm như vậy, sao người không đến thăm ta. Người cũng không biết ta đã sống khó khăn đến nhường nào.”
Nàng là người có mệnh không tốt.
Nghe người ta nói nàng là một đứa trẻ bị bỏ rơi, sinh ra đã bị người ta vứt ở chân núi, là lão hòa thượng đã nhặt nàng về nuôi lớn. Trước năm mười hai tuổi, nàng theo lão hòa thượng đi khắp nơi hóa duyên, ăn cơm trăm họ. Tuy cuộc sống gian khổ nhưng dù sao cũng có một chỗ dựa.
Năm mười hai tuổi, lão hòa thượng qua đời. Vì để sinh tồn, nàng chỉ có thể xuống núi làm thợ mổ lợn. Sau đó vận mệnh thay đổi, năm mười sáu tuổi, nàng đột nhiên được nhận về Trấn Quốc Công phủ, trở thành đích thứ nữ lưu lạc bên ngoài. Năm mười tám tuổi thành hôn, làm đại thiếu phu nhân của Tống Quốc Công gia.
Con đường này quả thực gian nan, nhưng trong lòng Lan Sơn Quân luôn có một thanh đao mổ lợn, chưa bao giờ sợ ai.
Năm hai mươi sáu tuổi, bà mẫu* không ưa nàng cuối cùng cũng đã chết, những chị em dâu khó chơi cũng đã ra ở riêng, những thiếp thất kiêu ngạo cũng đã bị bán đi.
*bà mẫu: mẹ chồng
Dưới gối nàng lại có cả con trai con gái, cứ ngỡ vận mệnh của mình sắp đến lúc đắc ý, lại không hề có dấu hiệu nào mà bị người Tống gia suốt đêm trói lại đưa về quê nhà Hoài Lăng, nhốt trong một căn phòng không thấy ánh mặt trời quanh năm suốt tháng.
Nàng hận đến cực điểm.
Nàng không biết tại sao mình lại bị giam, càng không biết với thân phận như vậy của mình, tại sao đột nhiên biến mất mà không ai đến tra xét, cứu giúp. Nàng chỉ biết cửa sổ căn nhà này bị đóng đinh, tối đen như mực, trợn mắt hay nhắm mắt đều như nhau.
Trong mơ, nàng tủi thân hỏi lão hòa thượng: “Sư phụ, sao người còn chưa đến cứu ta, ta sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Nàng sống qua ngày bằng những bữa cơm thiu được đưa đến mỗi ngày, không có tôn nghiêm mà sống trong một tấc trời đất này, không biết ngày tháng đổi thay, đã sắp phát điên rồi.
Nhưng nàng không muốn điên, cũng không muốn chết một cách không minh bạch. Nàng sinh ra đã quật cường, dù bị dồn đến hoàn cảnh này cũng dựa vào một cỗ ý chí không cam lòng mà níu lấy mạng sống, không muốn rơi một giọt nước mắt.
Cũng may trong mơ có thể khóc. Nàng túm lấy chiếc áo cà sa rách nát của lão hòa thượng mà rơi lệ: “Sư phụ, có phải người đến để mang ta đi không?”
Lão hòa thượng không đáp không ứng mà chỉ xoay người. Trong một chớp mắt đã ở cách xa hơn mười thước. Lan Sơn Quân sốt ruột, không kìm được mà chạy theo: “Sư phụ, người từ từ thôi, ta đi cùng với người—”
Nhưng vẫn không thể đuổi kiệp.
Đuổi đến mệt quá rồi.
Quá mệt mỏi.
Nàng không chịu nổi nữa.
Lan Sơn Quân thống khổ tỉnh lại từ trong mộng, mở mắt ra.
— Ngoài cửa sổ, vô số ánh mặt trời chợt ùa vào.
…
Năm Nguyên Thú thứ bốn mươi bảy, mùa đông, gió gào tuyết thét.
Lan Sơn Quân theo người của Trấn Quốc Công phủ đến đón nàng vào hoàng đô Lạc Dương. Khi gần đến Lạc Dương, trời đổ tuyết lớn làm tắc đường, đoàn người liền ở lại một trạm dịch cách Lạc Dương không xa.
Lan tam thiếu gia phụng mệnh phụ thân là Trấn Quốc công đi đón người về nhà, đi đi về về đã mất ba tháng. Khó khăn lắm mới sắp về đến nhà, kết quả lại bị kẹt trên đường. Hắn phiền muộn thở dài: “Ai, tẩu tử của muội chắc là nhớ ta lắm rồi.”
Hắn mới thành hôn được ba ngày đã phải đi Thục Châu Hoài Lăng đón người, đúng là lúc tân hôn nồng thắm, vô cùng nhớ nhung thê tử ở nhà.
Nói xong, hắn xoay người lại, thấy vị muội muội hoạt bát, lanh lợi suốt dọc đường này lại không nói gì mà chỉ một mực nhìn chằm chằm vào cơn tuyết lớn ngoài phòng, cười nói: “Muội muội thích tuyết sao?”