Chương 30

Chương 30
Trước Sau
Đường phu nhân cũng cho bà mặt mũi, khen ngợi lẫn nhau. Cứ như vậy, qua một hồi ngươi đến ta đi, các đại nhân khen đúng chỗ, nghe thỏa thích, bọn tiểu bối mới có thể rời đi. Đường Thập Tam Nương và Tuệ Tuệ quen biết nhau, đi xa liền nói: “Sáng nay lúc mẫu thân dậy còn nói mệt, đau lưng lắm. Ta còn lo lắng, định để bà ngồi nhiều một chút.”

“Kết quả là sao, vừa nhắc đến là lưng cũng không đau, chân cũng không mỏi nữa.”

Lan Tuệ mím môi cười nói: “Đều như vậy cả!”

Thập Tam Nương lại nhìn về phía Lan Sơn Quân, kéo tay nàng nói: “Muội muội thật anh khí.”

Lan Tuệ tò mò: “Sao ngươi biết lục tỷ tỷ của ta nhỏ hơn ngươi?”

Thập Tam Nương liếc nàng một cái: “Lúc nãy tẩu tẩu ta đã nói Sơn Quân cùng tuổi với ta. Mà ta sinh vào tháng giêng, ngày mồng một.”

Rồi sau đó hỏi Lan Sơn Quân: “Muội muội sinh vào tháng mấy?”

Lan Sơn Quân: “Tháng chín.”

Lan Tuệ liền ngẩng đầu lên, há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.

— Lục tỷ tỷ rõ ràng sinh vào tháng bảy.

Mỗi năm vào tháng bảy, nàng đều theo mẫu thân đi trước mộ tế bái.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng lại nghĩ đến, ngày lục tỷ tỷ được nhặt về có thể là tháng chín, liền cũng không tiện sửa lại. Chỉ cười trêu chọc Thập Tam Nương: “Vậy thì ai cùng tuổi cũng đều là muội muội của ngươi rồi.”

Lan Sơn Quân nghe vậy cười rộ lên. Các tiểu cô nương luôn vô tư, vô lo, lời nói ra cũng khiến lòng người khoan khoái, làm cho thân thể đang căng cứng của nàng cũng thả lỏng đi một ít. Nàng lại theo các nàng đến một bên ngồi xuống, nghe các nàng nói về cách uống khác nhau của canh cá trích và canh cá trắm cỏ. Nghe xong, nói vài câu, lại không kìm được mà bắt đầu tìm người.

Nhiều ngày nay trong đầu nàng cân nhắc rất nhiều người mà lúc này có thể kết giao, cuối cùng đã định ra một người đáng để kết giao trước nhất.

Trước đây là thông phán của Thục Châu, nay là con gái của phó sử của Lạc Dương phủ doãn, Chúc Vân.

Chúc gia hiện tại vẫn còn ở trong một tiểu viện ở thành nam. Nhưng tháng sáu sang năm, theo việc phụ huynh của nàng được bệ hạ thưởng thức, mười năm sau, Chúc gia từng bước thăng chức, trở thành người mà ngay cả Tống Tri Vị cũng phải kiêng dè ba phần. Chúc Vân hai năm sau gả cho đại thiếu gia của Khánh quốc công phủ, thường xuyên chạm mặt với Lan Sơn Quân.

Lúc mới bắt đầu, vì hai người đều là người Thục, mang theo giọng Thục nên thân thiết hơn một chút. Nhưng theo đó mà Tống Tri Vị và Chúc gia, Khánh quốc công phủ bất hòa, đến cả nàng và Chúc Vân cũng xa cách.

Không ngờ hiện tại lại đi kết giao, lòng dạ lại không còn trong sáng.

Lan Sơn Quân nặng nề ăn xong một miếng điểm tâm. Nàng ngồi ở hành lang nhìn khắp nơi, không hề thấy Chúc Vân, liền cùng Lan Tuệ và Thập Tam Nương nói: “Chúng ta đi vào trong vườn dạo đi?”

Bác Viễn hầu hiện giờ nhậm chức Lạc Dương phủ doãn, tiệc mừng thọ của nhà ông, Chúc gia tất nhiên phải đến chúc thọ cho mẫu thân của thượng quan. Hôm nay hẳn là có thể gặp được Chúc Vân.

Đường Thập Tam Nương sớm đã phát hiện Lan Sơn Quân không thích nói chuyện! Nàng lúc nãy còn sợ đối phương xấu hổ, định tìm chuyện để nói. Vì thế lập tức gật đầu: “Được thôi, ta cũng muốn đi xem hồng mai trong vườn.”

Đi lại mà không nói chuyện còn tốt hơn là ngồi đây không nói gì.

Lan Sơn Quân cảm nhận được thiện ý của nàng, hướng về phía nàng cảm tạ, cười nói: “Vậy đi thôi.”

Lúc nãy họ ngồi ở du lang trong vườn, cũng không hẻo lánh. Đi chưa được mấy bước đã đến chỗ hồng mai. Nơi này cô nương nhiều, đều đang thưởng thức hoa mai, còn có mấy người đang làm thơ liên cú.

Ba người vừa đi qua liền có người quen xông tới. Lại gặp gỡ, hành lễ với nhau, Thập Tam Nương đã bị một vị cô nương xiêm y màu xanh ngọc kéo sang một bên nói chuyện.

Lan Tuệ: “Đó là cô em chồng tương lai của tỷ ấy.”

Lan Sơn Quân gật đầu. Đợi khi Lan Tuệ cũng đi làm thơ rồi, lúc này mới từ từ tìm Chúc Vân.

Tuy kiếp trước giao du không dài, nhưng nàng biết tính cách của Chúc Vân nội liễm, không thích nói chuyện với người khác, nhưng lại thích làm đồ tre, cho nên rất thích cây trúc.

Nàng không động thanh sắc mà nhìn về phía rừng trúc ngoài vườn hồng mai. Quả nhiên ở trong góc đình ghế đá thấy được người.

Đôi mắt của Lan Sơn Quân sáng ngời, không lập tức qua đó mà đợi chờ. Đợi đến khi người gần ghế đá đã đi gần hết, lúc này mới nói: “Tuệ Tuệ, ta muốn đi bên cạnh ngồi một lát.”

Lan Tuệ đang đối hứng khởi, nghe vậy do dự nói: “Ta đi ngồi cùng lục tỷ tỷ.”

Lan Sơn Quân xua tay: “Ta không hiểu thơ từ, đương nhiên cảm thấy không thú vị. Muội là người hiểu, chắc có rất nhiều hứng thú, không cần phải đi cùng ta đâu.”
Trước Sau
BÌNH LUẬN (1)