Vì thế lại sợ mình nghĩ sai đường, muốn uổng phí công sức.
Liền vòng về vấn đề ban đầu — Tống Tri Vị tại sao lại muốn cưới nàng.
Sau khi thành hôn, nàng thật ra cũng đã hỏi hắn một lần. Hắn cười nói: “Phu nhân sẽ không ngâm thơ đối câu, hợp với khẩu vị của ta.”
Nàng nói: “Chỉ vì cái này?”
Hắn gật đầu, dừng một chút, lại nói: “Đao của phu nhân cũng rất nhanh, ta cũng rất thích.”
Nàng tin.
Đao của nàng quả thực rất nhanh.
Nhưng những ngày bị nhốt ở Hoài Lăng, nàng suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy lý do hắn cưới nàng đều là nói dối.
Vì thế liền bắt đầu vắt óc suy nghĩ: trên người nàng có cái gì đáng để hắn mưu đồ, khiến hắn phải lấy vị trí tông phụ tương lai của Tống Quốc Công phủ ra để đổi?
Thế lực của Trấn Quốc Công phủ?
Rõ ràng không phải.
Hai năm sau, Trấn Quốc Công phủ đã theo đó mà suy tàn cùng với việc tứ thúc phụ bị điều đi, cũng không đến mức phải đợi đến tám năm sau mới đưa nàng đi.
Cứ như vậy mà suy tính một chút, mỗi một lần đều có thể suy ra vô số nguyên do, rồi sau đó lại lật đổ khiến nàng hãm sâu trong sương mù không thể tỉnh táo.
Đây là chuyện đau khổ nhất của nàng.
Nàng không thông minh.
Nếu thông mình thì đã có thể qua dấu vết mà biết được chân tướng, sớm trả lại cho mình một mạng.
Nhưng nàng cũng không nản lòng. Nàng thấy rõ khuyết điểm của mình, cũng có thể thấy được ưu điểm của mình. Ưu điểm lớn nhất của nàng chính là tuy rằng năng lực bình thường nhưng lại có dũng khí và dã tâm thẳng tiến không lùi. Chỉ cần nàng muốn làm, dù có gian nan đến đâu, nàng đều phải làm được.
Từ một thợ mổ lợn đến phu nhân của Tống Quốc Công. Cả đời này của nàng, nếu tính kỹ lại thì việc duy nhất không làm được đó là sống sót.
Lan Sơn Quân thở dài một tiếng. Chu thị nghe thấy, còn tưởng rằng nàng vì những lời mình vừa nói mà ủ rũ, vội vàng nói: “Chúng ta không chọn nhà quá cao, nhưng cũng sẽ không chọn nhà thấp. Sơn Quân, đợi con học giỏi quy củ rồi, ta sẽ đưa con đi xem từng nhà, nhất định có thể chọn cho con một phu quân tốt.”
Bà dịu dàng vuốt ve tóc mái trên trán con gái, cười nói: “Bộ dạng này của con, tính tình này của con, chắc chắn có rất nhiều chàng trai thích.”
Bà nói: “Con đừng vội.”
Lan Sơn Quân gật đầu, nhìn bà cười cười: “Vâng.”
Ngày mai, ánh mặt trời vẫn sẽ như thường lệ mọc lên, ngày tháng còn dài lắm — nàng đã từng dùng những lời này để an ủi chính mình rất lâu, rất lâu.
Vài ngày sau, Lan Sơn Quân ở trong phòng theo Chu thị học quy củ. Nàng học vừa nhanh vừa tốt, có thể nói là suy một ra ba. Chu thị khen không ngớt miệng, vui mừng nói: “Sơn Quân, con thật thông tuệ.”
Bà vốn cho rằng phải mất hơn nửa năm mới có thể sửa được những thói quen xấu trước đây của nàng, không ngờ lại thuận lợi như vậy. Cứ đà này, yến hội của Bác Viễn Hầu phủ có thể đi được, đến lúc ăn tết lại càng có thể mang đi thăm hỏi các phủ.
Vì đã có tính toán, liền phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Bà cho người gọi con dâu thứ ba đến, nói: “Ta muốn cho Sơn Quân và Tuệ Tuệ mặc xiêm y giống nhau, trang sức giống nhau, còn muốn làm một cặp khóa trường mệnh tương tự. Đến lúc đó, ăn mặc chỉnh tề đến các phủ chúc tết, chắc chắn sẽ khiến người ta trầm trồ khen ngợi.”
Tam thiếu phu nhân nịnh bà: “Đúng vậy. Lục muội muội anh khí, thất muội muội tinh xảo, theo ta thấy, ngay cả ở cả Lạc Dương cũng xếp được vào hàng danh tiếng.”
Chu thị luôn ôn hòa, kéo tay tam thiếu phu nhân nói: “Bọn chúng dù có tốt đến đâu cũng không bằng con. Mấy tháng này, nếu không phải có con giúp ta quản gia, ta đâu có thể thoải mái như vậy?”
Tam thiếu phu nhân liền cười rộ lên, cũng cảm thấy có được một bà mẫu thông tình đạt lý là chuyện may mắn của mình.
Nàng gật đầu nhận lệnh: “Mẫu thân yên tâm, ta sẽ cho người đến Trân Bảo Các lấy mẫu về. Đợi khi mẫu thân và các muội muội chọn xong kiểu dáng liền bảo họ làm gấp cho chúng ta, như vậy sẽ có thể làm xong đồ trước tết.”
Trước khi đi, nàng còn cười nói với Lan Sơn Quân đang học thuộc thế gia phổ: “Muội muội thật phi thường. Ta lúc nhỏ học thuộc thế gia phổ đã phải tốn rất nhiều công sức. Ta nghe mẫu thân nói muội muội mới hai ngày đã thuộc lòng rồi?”
Lan Sơn Quân cười lắc đầu: “Ta mười sáu tuổi mới học những thứ mà tẩu tẩu đã học lúc sáu tuổi, lại còn học chậm như vậy, tẩu tẩu đừng đề cao ta nữa.”
Tam thiếu phu nhân rất thích bộ dạng hiểu lễ này của nàng. Lúc đó, khi biết được Lan Sơn Quân sắp trở về, nàng ta còn từng lo lắng, sợ là đã rước về một vị đại Phật từ chốn phố phường, tính nết như nữ tử nhà quê, không hiểu chút lễ nghi nào, làm cho cả nhà gà bay chó sủa.
Kết quả, người lại không hề tồi. Nàng liền thở phào nhẹ nhõm, cũng nguyện ý đối xử tốt với nàng hơn một chút.