Lan tam thiếu gia: “Biết được muội còn trên đời, tổ phụ và phụ thân đều về nhà bái tế tổ tông, cảm tạ họ đã bảo hộ con cháu.”
Hắn nói đến đây, ánh mắt hơi hơi ảm đạm: “Năm đó sau khi hồi triều, tuy rằng chiến sự đã thắng lợi nhưng tổn thất thảm trọng, đồng bào đều hy sinh, tổ phụ lại đau đớn mất đi hai con trai, cũng đã nhìn thấu nhân thế nên đi tu đạo. Phụ thân hiếu thuận cũng đi theo bầu bạn với tổ phụ, đã hơn mười năm không ở trong nhà. Hiện tại, là tứ thúc đang quản gia.”
Lão Trấn Quốc công tổng cộng có bốn người con trai, đã chết hai người, một người lại đi theo tu đạo, chỉ còn lại người con út không quá thông minh chống đỡ gia đình. Cho nên Trấn Quốc Công phủ tuy rằng vẫn là phủ đệ của quốc công, nhưng so với mười mấy năm trước thì chẳng khác gì một trời một vực, đã mất đi quyền thế.
Lan Sơn Quân nghe vậy không lên tiếng. Nàng năm đó cũng đã được nói cho biết nguyên nhân tổ phụ và phụ thân đi tu đạo như vậy. Nhưng sau này lớn lên một chút, không cần người khác nói cũng có thể phỏng đoán ra được chân tướng đằng sau: Hai cha con chỉ giỏi lý thuyết suông, năng lực không đủ, dẫn đến quá nhiều người hy sinh. Bệ hạ cũng không bảo vệ được họ cho nên mới đi lên núi, không ra khỏi cửa.
Hơn nữa nàng còn biết được, vì trận chiến sự này mà các học sĩ của Thục Châu, nơi từng là vùng đất phản loạn cũng hoàn toàn không được trọng dụng. Hiện tại trong nội các, không có một vị các lão nào là người Thục Châu. Các quan viên quan trọng của Lạc Dương cũng không có người Thục Châu nhậm chức.
Ngay cả nàng — vì là người lớn lên ở Thục Châu, tiếng phổ thông mang theo giọng Thục Châu đậm đặc, lại thích ăn món ăn Thục Châu, giơ tay nhấc chân đều có thói quen của người Thục Châu, liền trở thành nguyên nhân khiến rất nhiều người không thích nàng.
Trong đó, người thể hiện sự chán ghét ra mặt chính là tổ mẫu của nàng, lão phu nhân Trấn Quốc công.
Năm đó nàng mới trở về, tổ mẫu vẫn còn khá sủng ái nàng. Nhưng theo việc giọng Thục Châu của nàng sửa không được nên trở thành tội lỗi. Hơi có chút không hài lòng liền phạt nàng quỳ gối ở cổng sân đọc hiếu kinh.
Tính tình của nàng lúc ban đầu sao có thể quỳ được? Trực tiếp bỏ gánh, xách dao mổ lợn định trở về Hoài Lăng, lại bị mẫu thân khuyên trở về. Sau đó cũng không biết đã khuyên những gì, nàng lại quỳ xuống.
Cứ như vậy mà quỳ, chính là hai năm, cho đến khi nàng xuất giá.
Cho nên, thật ra nếu suy nghĩ kỹ, mối quan hệ không tốt của nàng với cả nhà Trấn Quốc Công phủ thật sự là có nguyên nhân.
Nàng lắc đầu không suy nghĩ nữa, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi. Kết quả vừa định xoay người liền thấy một người nắm ngựa từ trong gió tuyết đi tới.
Hắn đi rất nhanh, chỉ trong vài chớp mắt đã đến dưới chuồng ngựa ngoài nhà.
Lúc này gần sắp tối, dịch thừa vừa định hết ca. Nhìn thấy còn có người đến, trong lòng thầm than một câu xui xẻo, nhưng lại không thể không giơ lên gương mặt tươi cười đi qua. Sau khi hỏi tên họ, chức quan, lập tức cung cung kính kính: “Thì ra là Hoài Lăng tri huyện đại nhân. Mấy ngày nay, thư của Ổ các lão đã gửi đến ba bốn phong, chỉ chờ ngài đến lấy.”
Úc Thanh Ngô mình đầy tuyết đọng. Hắn cởi áo choàng, tuyết lập tức rơi đầy đất. Hắn cười hì hì nói: “Đa tạ đại nhân.”
Lại cười nói: “Hôm nay gió tuyết lớn, e là không đi được nữa rồi, chắc phải ở lại trạm dịch mấy ngày, lại phiền đại nhân nhọc lòng.”
Dịch thừa khách sáo: “Bây giờ mới tháng mười một, chưa phải cuối năm, trong trạm không đông lắm, chỉ có thiếu gia và cô nương của Trấn Quốc Công phủ ở đây. Nhưng tuyết năm nay lại đến sớm, cũng không biết khi nào mới có thể tạnh.”
Úc Thanh Ngô gật đầu, rồi đột nhiên như có linh cảm mà ngước mắt lên, vừa hay nhìn thấy một vị cô nương đang đứng dưới hành lang, xuất thần nhìn hắn.
Nàng dường như định trở về phòng, thậm chí đã đi được vài bước, nhưng không biết vì sao lại chợt dừng lại, hơi nghiêng người nhìn về phía hắn. Mắt trong veo, chỉ là… ánh mắt nhìn hắn có chút cổ quái.
Hắn hơi chần chừ. Đợi đến khi vào trong phòng, theo lễ nghi trước tiên chào hỏi Lan tam thiếu gia bên cạnh nàng: “E là phải ở chung mấy ngày rồi.”
Lan tam thiếu gia nghe giọng hắn đã không vui: “Ngươi là người Thục Châu?”
Úc Thanh Ngô cũng không để ý đến thái độ của đối phương, vẫn cười nói: “Phải, là người Hoài Lăng, Thục Châu.”
Lan tam thiếu gia kinh ngạc: “Thật là trùng hợp, chúng ta mới từ Hoài Lăng trở về.”
Vì có sự trùng hợp, tính tình hay hỏi đến cùng của hắn lại nổi lên, không nhịn được nói: “Ngươi về kinh báo cáo công tác à?”
Úc Thanh Ngô cao hơn hắn ước chừng một cái đầu. Lúc này đã phủi hết tuyết đọng trên người, hắn giơ tay lên, vừa xắn tay áo vừa hơi cúi đầu nói: “Phải, trước đây ở Hoài Lăng nhậm chức tri huyện, lần trước nhận được lệnh điều động của triều đình—”