“Lúc đó ta không nhận ra nàng, vẫn là Oánh Oánh nhận ra. Ngươi cũng biết, trí nhớ của Oánh Oánh cực tốt, việc học thuộc lòng, ngay cả ta cũng không bằng nó. Oánh Oánh nói, cô nương đó so với dáng vẻ lúc nhỏ không có gì khác biệt lớn. Ta lúc đó không tin, hiện tại liếc mắt một cái là nhận ra. Vị Lan Lục cô nương này quả thực có bảy tám phần giống với bộ dạng bốn năm trước.”
Úc Thanh Ngô ngạc nhiên: “Thì ra trên đời thật sự có người không thay đổi bộ dạng.”
Tô Hành Chu gật đầu, thở dài nói: “Năm đó, nàng cũng thật không dễ dàng. Nghe nói là một đứa trẻ bị bỏ rơi, theo lão hòa thượng ở dưới chân núi trong thôn ăn cơm trăm họ lớn lên. Lão hòa thượng vừa đi, nàng lại trở thành cô nhi.”
Hắn và muội muội thấy nàng đáng thương, liền giúp đỡ nàng đang mơ màng hồ đồ đi y quán. Đợi đại phu kết luận lão hòa thượng đã chết không thể nào chết hơn nữa, tuyệt không còn khả năng sống lại, lại giúp định quan tài, lúc này mới trở về.
Hắn thổn thức: “Lúc đó Oánh Oánh vẫn luôn nói với ta, đó là một người đáng thương vô cùng. Đồng cảm với nàng thật sự, khóc mấy ngày liền.”
Kết quả, người đáng thương lại trở thành cô nương của Trấn Quốc Công phủ, Oánh Oánh lại chết ở Lạc Dương, ngay cả Hoài Lăng cũng chưa từng trở về.
Úc Thanh Ngô nghe vậy, im lặng hồi lâu mới nói: “Nếu là lớn lên ở Hoài Lăng, nhất thời e là không đổi được thói quen và ngôn ngữ. Vậy thì nàng vào Trấn Quốc Công phủ hẳn cũng sống không tốt lắm.”
Hắn thở dài nói: “Thấy vậy mới biết…”
Năm đó, Oánh Oánh không phải cũng vì cái này mà chết sao?
Tô Hành Chu lại vì gặp được một vị cố nhân đặc biệt, tâm trạng lúc bái tế muội muội cũng vui vẻ hơn một chút, nhỏ giọng thì thầm với đèn chuyển sinh của muội muội.
Lời nói của hắn luôn vụn vặt, lải nhải một chuỗi dài, giống như “ngươi mà còn sống chắc chắn cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra”, “năm đó mua cho ngươi cuốn Tam Tự Kinh đó ta vẫn còn giữ đấy”, “đợi ta trở về tìm ra lại phơi phơi”, nói như vậy, hắn có thể nói cả một ngày.
Muội muội thường nói hắn giống như một lão già lẩm cẩm. Hắn thở dài, cười nói: “Ngươi năm đó còn nói bộ dạng này của ta không thể tìm được tẩu tử cho ngươi. Hiện tại bị ngươi nói lâu rồi, huynh trưởng của ngươi hiện giờ vẫn còn là một kẻ góa bụa.”
“Cũng may Thanh Ngô ca ca của ngươi ở bên cạnh ta, nếu không ta cô đơn một mình, khó khăn biết bao—”
Úc Thanh Ngô quỳ gối một bên lẳng lặng nghe, không ngừng đốt tiền giấy cho Oánh Oánh. Tâm trạng của hắn nặng nề, hốc mắt ướt át. Đợi khi ra ngoài, Tô Hành Chu vỗ bờ vai của hắn nói: “Lần sau ngươi đến cần phải vui vẻ lên, Oánh Oánh là một đứa trẻ thích cười, ngươi như vậy, nó sẽ không cười nổi đâu.”
Úc Thanh Ngô cúi đầu “ừm” một tiếng. Đợi đi được vài bước, hắn đột nhiên nói: “Luôn có một ngày—”
Tô Hành Chu lại ngắt lời hắn: “Đừng cứ ghi tạc trong lòng.”
Hắn nghiêm túc nói: “Thanh Ngô, sinh tử có mệnh, Oánh Oánh chết không trách được ngươi. Hơn nữa, năm đó ngươi đỗ Thám hoa, vốn là có thể ở lại Lạc Dương, kết quả vì Oánh Oánh chết mà đánh lên Bác Viễn Hầu phủ, chui vào bẫy rập, lúc này mới bị điều đi Hoài Lăng. Lúc đó, ta cũng đã cảm thấy rất xin lỗi ngươi.”
Sắc mặt hắn trầm xuống: “Nếu không phải lần này Ổ các lão thăng chức, ngươi e là vĩnh viễn cũng không trở về được. Thanh Ngô, ngươi và ta không giống nhau, ngươi là người phải làm đại sự, không thể lại giống như niên thiếu mà lỗ mãng.”
Hắn và Úc Thanh Ngô từ nhỏ đã là hàng xóm, cũng cùng lúc gặp được Ổ các lão. Nhưng hắn lại không có chí hướng lớn giúp đỡ thiên hạ, chỉ muốn thi đỗ một chức quan rồi trở về Hoài Lăng làm Huyện thái gia, sau này cả đời ở đó làm một quan phụ mẫu nho nhỏ là được.
Chỉ là sau đó Oánh Oánh vừa đi, hắn cũng không còn tâm trí thi mùa xuân, mất đi thời cơ, liền ở lại Lạc Dương tiếp tục đọc sách, đợi sang năm thi mùa xuân lại thi.
Tô Hành Chu cười nói: “Nếu sang năm đầu xuân vận khí tốt, ta có thể thi được một chức quan nửa chức rồi đi Hoài Lăng, liền mang theo bài vị của Oánh Oánh về nhà, đến lúc đó sẽ không cần ngươi đi cùng nữa.”
Hắn vỗ vai Úc Thanh Ngô thật mạnh: “Ngươi ở Lạc Dương phải sống cho tốt, ta về sau còn phải dựa vào cây ngô đồng là ngơi để hóng mát.”
Lại cười nói: “Nhưng ta muốn lập chí làm một con thuyền ngàn năm không hỏng, không chừng sẽ sống đến một trăm tuổi.”
“Thanh Ngô, tiểu tử ngươi phải sống cho tốt, nếu không làm sao bảo vệ được một trăm tuổi của ta?”
Úc Thanh Ngô đấm vào vai hắn một cái nặng hơn: “Được —huyện lệnh trăm tuổi!”