Sắc mặt của Tô Hành Chu có chút khó tả, bước nhanh lên, thấp giọng nói: “Chỉ là cảm thấy có chút trùng hợp. Nàng ta và một vị cô nương ta đã gặp ở Hoài Lăng có bảy tám phần giống nhau. Nhưng vị cô nương đó lớn lên ở chùa miếu, theo một lão hòa thượng lớn lên.”
Dừng một chút lại nói: “Vì có duyên gặp mặt nàng vài lần nên ấn tượng rất sâu sắc, ta còn nhớ rõ nàng tên là Sơn Quân, nhưng lại không có họ, là một cô nhi.”
Hắn cân nhắc: “Xem ra chắc ta nhận nhầm rồi. Xuất thân như vậy, không phải là người của Trấn Quốc Công phủ.”
Tim của Úc Thanh Ngô lại đập thình thịch, sắc mặt biến đổi mấy lần, vẫn nói: “…Ta nhớ, khuê danh của Lan lục cô nương chính là Sơn Quân.”
Hắn ép giọng xuống thấp hơn: “Ta ở trạm dịch đã nghe huynh trưởng của nàng gọi một lần.”
Tô Hành Chu chau mày.
Úc Thanh Ngô cũng cảm thấy chuyện này kỳ lạ: “Nếu đã vậy, ta đoán trong đó có một đoạn duyên cớ. A huynh, ngươi không được đem chuyện hôm nay nói với người khác.”
Tô Hành Chu và hắn đã giao hảo hơn mười năm, đương nhiên hiểu được ý của hắn, nói: “Danh dự của một cô nương quan trọng, ta sẽ không nói bậy.”
Lại nói: “Nhưng chuyện như vậy, chúng ta không nói, người có tâm cũng chưa chắc không thể biết được. Ta nghe nói nàng sau đó còn đi mổ lợn để mưu sinh, người gặp qua chắc chắn nhiều.”
Trong đầu Úc Thanh Ngô liền hiện ra bộ dạng lúc mổ lợn của Lan Sơn Quân, không kiềm được mà cười rộ lên: “Ta nói sao mày mắt của nàng lại mang theo sát khí, thì ra là có công lao của huynh đệ nhà heo một phần.”
Nhưng nếu việc này không được chu toàn, hắn liền không nhịn được mà hỏi thăm: “Rốt cuộc là sao vậy?”
Tô Hành Chu vừa đi vừa hồi tưởng: “Ngươi biết đấy, lúc ta mười sáu tuổi vì để tiết kiệm bạc, liền mang theo Oánh Oánh ở đạo quan.”
Oánh Oánh là muội muội của hắn. Lúc đó mới sáu tuổi.
“Ngày hôm đó, ta chép sách cho người ta kiếm được chút tiền, liền định đi mua cho Oánh Oánh một cuốn Tam Tự Kinh mới. Ai ngờ vừa đến hiệu sách trên trấn thì thấy một tiểu cô nương trạc tuổi Oánh Oánh đang ở đó xin sách. Chưởng quỹ hiệu sách và người qua đường đều cười nhạo nàng si tâm vọng tưởng, coi nàng như một trò vui, lại không ai cho nàng một cuốn sách.”
“Ta thấy cảnh tượng đó, tự nhiên mềm lòng, bèn mua hai cuốn Tam Tự Kinh. Một cuốn cho nàng, một cuốn cho Oánh Oánh.”
Khi đó, thật ra ta không nhớ được diện mạo, chỉ mơ hồ nhớ rõ có một việc như vậy.
“Nhưng có một ngày, nàng bị một lão tăng say rượu mang theo lên đạo quan, nói những lời ngông cuồng, còn đá văng một cánh cửa hông.”
Vì chuyện cách đây không lâu, Oánh Oánh còn nhớ rõ nàng, trở về nhỏ giọng cười: “Nàng say khướt, nói rằng sau này muốn chém đầu heo, dâng đầu heo cho Phật Tổ, dâng đuôi heo cho Đạo Tổ.”
Đạo quan thật ra chỉ có hắn, muội muội và một lão đạo sĩ ở. Lão đạo sĩ cười nói: “Không cần để ý, chỉ là một hòa thượng rượu thịt mang theo một cô nương đồ tể thôi.”
Khi đó hắn mới biết được hai người họ vốn ở tại ngôi chùa trên sườn núi.
Úc Thanh Ngô nghe đến thú vị: “Sau đó thì sao?”
Tô Hành Chu cười nói: “Sau đó không thấy động tĩnh gì, ta mới mở cửa ra xem, lại phát hiện trên tường ngoài dùng than củi viết một câu mộ chí minh — ta bây giờ còn nhớ rõ viết cái gì.”
*mộ chí minh: dùng để chỉ bài văn bia khắc ghi tiểu sử và công đức của người đã khuất.
Úc Thanh Ngô không khỏi dựng tai lên: “Là câu kinh tài tuyệt diễm gì vậy?”
Tô Hành Chu trịnh trọng ngâm tụng: “Người ai cũng có lúc phải chết, xưa nay đều vậy.”
Úc Thanh Ngô suy đi ngẫm lại, vẫn quyết định tuân theo nội tâm: “— Dường như cũng tầm thường thôi.”
Tô Hành Chu: “Ngươi còn chưa hiểu được ý vị trong đó — hơn nữa chữ của ông ta cũng là một tuyệt phẩm.”
Hắn nói: “Đấy là lần đầu tiên ta nhìn thấy chữ đẹp như vậy, vì thế đã sao chép lại, cùng ngày liền vội vã lên núi bái sư.”
Đương nhiên là không bái được. Lão hòa thượng không thu hắn, còn đốt cả tờ giấy hắn đã sao chép lại, phá hủy cả chữ trên tường đạo quan, cười nói: “Uống quá nhiều rồi, sao lại viết mộ chí minh, thật không may mắn.”
Tô Hành Chu: “Ông ta còn muốn ta hứa sẽ không sao chép lại chữ của ông ta nữa. Ta thấy ông ta thật sự không muốn nên đồng ý. Nhưng lại nổi lên một phần lòng tìm tòi — ông ta rất giống cao nhân trong thoại bản.”
“Chỉ là còn chưa kịp tra thì ngươi đã viết thư cho ta, mời ta đi Đoạn Thương Sơn. Ta vừa đi chính là sáu năm, sớm đã quên mất việc này. Bốn năm trước, chính là năm chúng ta định đến Lạc Dương, ta mang theo Oánh Oánh về Hoài Lăng từ biệt quan chủ của đạo quan.”
Hắn hồi tưởng: “Lúc đó đi còn tốt đẹp, kết quả ngày hôm sau đã đổ tuyết lớn. Ta không thể cùng Oánh Oánh xuống núi nên vẫn luôn ở tại đạo quan.”
Đợi đến lúc gần đi, vừa hay trên đường núi thấy được tiểu cô nương mới lớn đang cõng lão hòa thượng đã mất đi tìm đại phu.