Rồi sau đó phát hiện, bốn chữ “động tĩnh toàn nghi” có thể hình dung lục tỷ tỷ một cách chính xác nhất.
Nàng thích lẳng lặng ngồi bên cửa sổ xem thế gia phổ, từng nét từng nét viết xuống rất nhiều tên người. Thần sắc của nàng bằng phẳng, đôi mắt chuyên chú, rất đẹp.
Nhưng khi động lên cũng rất đẹp. Lúc nàng luyện đao đặc biệt sống động, còn mang theo một cỗ sát khí, hơn xa cái giàn hoa của tam ca ca.
Nàng thật sự rất thích lục tỷ tỷ!
Nhưng lục tỷ tỷ lại không quá thân thiết với nàng, mà lại thân với tam tẩu hơn. Hai người thường xuyên nói chuyện về những việc bên ngoài. Nàng qua đó nghe lỏm được vài câu, trở về an ủi mẫu thân: “Lục tỷ tỷ rất nỗ lực học hỏi về các thế gia ở Lạc Dương. Ta đoán, bây giờ bất kể nhà nào báo họ ra, tỷ ấy đều biết được gốc gác tổ tông.”
Đây là đang muốn mau chóng thích ứng với thân phận mới.
Chu thị nghe xong mềm lòng, liền đi thăm Lan Sơn Quân. Kết quả, thấy nàng dường như chưa từng có tranh chấp gì, nói năng dịu dàng, có lễ, gọi ra từng tiếng mẫu thân, trong lòng lại có chút không thoải mái.
Bà nói với Tuệ Tuệ: “Sơn Quân bản tính thẳng thắn, quật cường, nhưng lòng dạ lại khó lường. Hơn nữa, ta luôn cảm thấy… trong lòng nàng như cất giấu chuyện gì đó, không giống một cô nương mười sáu tuổi bình thường.”
Bà lo lắng nói: “E là sẽ sinh ra chuyện.”
Lan Tuệ bĩu môi: “Mẫu thân suy nghĩ nhiều quá. Lục tỷ tỷ xảy ra tranh chấp với tổ mẫu, vì thế dứt khoát không đến bên đó nữa. Tỷ ấy thích mẫu thân, mặc dù mẫu thân không giúp đỡ nhưng cũng từng câu từng câu gọi rất tốt. Chẳng lẽ đây là lòng dạ khó lường sao? Đây rõ ràng là một gân.”
Chu thị thở dài, cho rằng nàng còn nhỏ, không hiểu những chuyện này. Lại sờ sờ đầu nàng: “Dù thế nào đi nữa, tiệc mừng thọ của Bác Viễn hầu gia ngày mai, con phải đi theo bên cạnh lục tỷ tỷ của con, đừng để nàng một mình.”
Bà nói: “Thế gia phổ của nàng dù thuộc đến đâu, biết được các gia đình nhiều đến đâu thì cũng chưa từng thấy những nơi đó. Lỡ như nói sai lời thì làm sao bây giờ? Bây giờ ta chỉ sợ nàng xảy ra tranh chấp với người khác.”
Cũng sợ người ta biết quá khứ của nàng.
Trấn Quốc Công phủ đã sa sút, không thể để người ta có thêm chuyện để bàn tán, chế giễu.
Lan Tuệ biết bệnh trong lòng của mẫu thân. Từ khi gia đình họ suy tàn, mẫu thân luôn muốn họ ở bên ngoài trông có vẻ tươm tất hơn một chút. Nàng gật đầu nói: “Mẫu thân yên tâm, ta hiểu rồi.”
Bên kia, tam thiếu gia cũng đã trở về phủ. Vừa về đã hỏi thê tử về chuyện của Lan Sơn Quân: “Nàng hôm nay không gây chuyện gì chứ?”
Tam thiếu phu nhân đang đọc sách ở một bên nghe vậy liền buông sách xuống, qua lấy áo khoác cho hắn: “Có thể gây chuyện gì chứ? Chuyện này vốn cũng không phải lỗi của nàng.”
Hai người đúng là đang trong thời kỳ tân hôn, ngọt ngào, thắm thiết, nên có một số lời nàng cũng dám nói trước mặt trượng phu: “Tổ mẫu quả thực… sao lại có thể cưỡng cầu như vậy?”
Nàng nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu thật ra đang bắt nạt Lục muội muội mới về nhà, còn chưa quen thuộc, không dám từ chối.”
Tâm tư nhỏ này, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Ai ngờ lại gặp phải người cứng đầu. Hơn nữa Lục muội muội nói có sách mách có chứng, lại còn nói đúng lúc. Mấy ngày nay tổ mẫu cũng không gặp Lục muội muội, chỉ cảm thấy mất mặt.
Nàng thở dài: “Về sau phải sống chung lâu dài, e là vẫn sẽ có lúc ầm ĩ. Luôn phải có một người cúi đầu trước.”
Người này chắc chắn không phải là tổ mẫu, tất nhiên là Lục muội muội. Phải xem mẫu thân khuyên giải thế nào đã.
Bản thân nàng không muốn làm kẻ xấu này.
Lan tam thiếu gia không lên tiếng, nhưng cũng không phản đối. Tam thiếu phu nhân thấy hắn như vậy liền chuyển chủ đề: “Hôm nay ở thư viện thế nào?”
Lan tam thiếu gia nhỏ giọng nói: “Ta nói với nàng một chuyện, nàng không được nói ra ngoài nhé.”
Tam thiếu phu nhân buồn cười: “Chuyện gì vậy?”
Trượng phu tuy rằng có lúc miệng lưỡi không tốt, nhưng thật ra tâm tính vẫn như trẻ con.
Nàng còn rất thích tính cách này, đơn thuần, thẳng thắn.
Cho nên cũng cố ý nhỏ giọng một chút, cười bảo đảm: “Ta chắc chắn không nói ra ngoài.”
Lan tam thiếu gia: “Lần trước ta đã nói với nàng về Úc Thanh Ngô, nàng còn nhớ không?”
Tam thiếu phu nhân gật đầu: “Nhớ.”
Lan tam thiếu gia bĩu môi: “Hôm nay hắn đến thư viện tìm người.”
Tam thiếu phu nhân: “Tìm người? Tìm người nào?”
Lan tam thiếu gia: “Không biết, chỉ biết là một người họ Tô, gọi là gì thì quên mất rồi. Nghe nói đã biến mất mấy ngày rồi.”
Tam thiếu phu nhân: “Vậy thì nên báo quan chứ.”
Lan tam thiếu gia: “Ai biết!”
Tam thiếu phu nhân khó hiểu: “Hắn tìm người thì cứ tìm người, chuyện đó có gì mà không thể cho người khác biết?”