Chương 15

Chương 15
Trước Sau
Nó vuốt cái đầu bị gõ đau, lắc đầu: “Sư phụ, ta nhất định sẽ nhớ kỹ, nhưng đừng đánh nữa.”

Sau khi làm xong pháp sự đã là giữa trưa. Chu thị đưa Lan Sơn Quân đến hậu viện nghỉ ngơi, uyển chuyển nói: “Ta đã nói với phương trượng, con thừ nhỏ yếu ơn nên theo Hư Danh sư phụ niệm kinh để cầu Bồ Tát phù hộ.”

Đây là bảo nàng đừng nói bậy.

Lan Sơn Quân khẽ cười gật đầu: “Ta biết rồi, mẫu thân. Chuyện ở Hoài Lăng, ta sẽ không nói bậy.”

Chu thị thấy nàng lại hiểu chuyện thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Đây cũng là vì danh dự của con và các tỷ muội trong nhà, nên chỉ có thể chôn vùi quá khứ đi.”

Lan Sơn Quân lại một lần nữa gật đầu.

Chu thị vô cùng yêu thích vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của nàng, kéo tay nàng nói: “Sơn Quân, đợi đến ngày mai, ta sẽ tự mình mang theo con học quy củ. Nếu học được nhanh, mười lăm tháng sau sẽ có tiệc mừng thọ của Bác Viễn hầu gia. Đến lúc đó các cô nương trong các gia đình đều sẽ về, con liền có thể kết giao được vài cô nương hợp tính, lại có thể xem mắt một phu quân tốt.”

Bà cười nói: “Con mười sáu tuổi rồi, cũng nên đính hôn thôi.”

Lan Sơn Quân không có gì không đồng ý, tiếp tục gật đầu: “Đều nghe theo mẫu thân.”

Chu thị càng thêm vui vẻ: “Tính tình này của con giống hệt như lúc ta mơ thấy con vậy.”

Bà cảm khái nói: “Có lẽ đây là tình mẫu tử, tuy chưa từng gặp mặt nhưng luôn có thể dự báo trong mơ.”

Lan Sơn Quân nghe vậy cúi đầu cười, lại không nói gì nữa. Rồi sau đó lại nghĩ đến, bất kể là kết giao tỷ muội hay xem mắt phu quân, ban đầu đều không thuận lợi như mẫu thân nghĩ. Mẫu thân ban đầu còn khuyên nàng giải sầu, sau đó mỗi khi không ưng lại răn dạy: “Sơn Quân, con phải biết điều một chút.”

Làm thế nào để biết điều đây?

Giống như bây giờ sao?

Nàng thấy mẫu thân thích bộ dạng hiện tại của mình.

Vậy thì mẫu thân hẳn thích tính cách của nàng lúc hai mươi sáu tuổi.

Lúc này nàng đã hiểu được cách làm cho lời nói và cử chỉ của mình trở nên dịu dàng, mềm mại. Tuy rằng vẫn còn một thân xương cốt quật cường, nhưng ít nhất đã học được cách khoác lên mình một lớp da.

Rồi sau đó tính toán một phen, phát hiện nên tế bái đều đã tế bái, chỉ còn lại cái mạng này của mình là chưa thắp đèn trường minh, liền lại bắt đầu tính toán làm thế nào để tranh thủ sớm ngày ra ngoài tra một chút chuyện của Tống gia.

Nàng ngẩng đầu lên, đang định cùng Chu thị tìm hiểu chuyện của Tống gia thì thấy hai nam nhân từ phía trước cổng đá vòm đi tới.

Một người không quen biết, khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Người còn lại chính là Úc Thanh Ngô.

Lan Sơn Quân kinh ngạc, quả thực không ngờ nhanh như vậy đã lại gặp hắn. Chu thị cũng nhìn thấy, mang theo Lan Sơn Quân xoay người đi nhanh vài bước, nhíu mày nói: “Chúng ta đi phía sau nói chuyện.”

Bà không quen biết Úc Thanh Ngô, nhưng thấy họ mặc áo vải thì biết ngay là thư sinh nghèo. Bà không muốn giao tiếp với những người này liền cho nha hoàn, bà tử đi theo phía sau để che khuất tầm mắt, thấp giọng bất mãn: “Vốn định đi bên này thanh tịnh, không ngờ còn có người đến. Phương trượng cũng không cho người ngăn lại.”

Nếu là Trấn Quốc Công phủ của năm xưa, bọn họ ở bên này, trong chùa tuyệt đối sẽ không cho phép áo vải tiến vào.

Sắc mặt bà hiếm khi nghiêm nghị, một mực đi về phía trước. Lan Sơn Quân đi sau một bước, dừng lại một chút, vẫn nghiêng người hướng về phía người đã dừng bước đối diện mà gật đầu, lúc này mới cùng nhau rời đi.

Một đám người vội vã rời đi. Đợi các nàng đi xa, Úc Thanh Ngô mới cùng bạn tốt Tô Hành Chu đi tới, cười nói: “Thì ra là người của Trấn Quốc Công phủ đang làm pháp sự.”

Tô Hành Chu như đang suy tư điều gì, hỏi: “Ngươi chắc chắn là người của Trấn Quốc Công phủ?”

Úc Thanh Ngô chậm rãi gật đầu, vừa đi vừa nói: “Mấy ngày trước ta còn từng gặp vị Lan cô nương ở trạm dịch.”

Hắn nói: “Sau đó ở chỗ của tiên sinh, Thọ lão phu nhân nghe nói ta ở trạm dịch thấy người của Trấn Quốc Công phủ liền nói cho ta biết Lan gia gần đây muốn đón một vị lục cô nương từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở Hoài Lăng về — ta đoán vị rất hiền lành vừa rồi gật đầu với chúng ta chính là nàng.”

Thọ lão phu nhân là tẩu tử góa của Ổ các lão, quanh năm ở Lạc Dương, thích nhất là hỏi thăm chuyện của các phủ, cũng thích xem các loại sách tạp, nói đến cái gì cũng biết một chút.

Úc Thanh Ngô: “Thọ lão phu nhân nói bà ấy cũng được coi là Bách Hiểu Sinh.”

Nói xong, hắn đi về phía trước vài bước, đột nhiên cảm thấy không đúng, vội vàng quay đầu lại, liền thấy Tô Hành Chu ngây ngốc đứng ở phía sau.

Hắn buồn cười nói: “Sao vậy? Ta còn đang nói sao bên cạnh lại không có ai.”
Trước Sau
BÌNH LUẬN (1)