Chu thị kéo tay Lan Sơn Quân, nhẹ giọng nói: “Con từ Hoài Lăng trở về, một ngụm giọng Thục, tổ mẫu của con có từng trách tội con không? Bà đã lùi một bước, con cũng nên lùi một bước.”
Bà nói: “Sơn Quân, con đừng quật cường nữa. Mấy ngày nay ta đã hao phí tâm huyết dạy con đạo lý, không phải là để con dùng để đối phó với người nhà. Con không được làm ta thất vọng.”
Vừa dứt lời liền phát hiện Lan Sơn Quân bừng tỉnh ngộ nhìn bà.
Rồi lại nghe thấy nàng lẩm bẩm gật đầu nói: “Quả thực.”
Nàng cảm khái thành tiếng: “Mẫu thân, lúc trước… ta quả thực… sợ nhất là người thất vọng với ta.”
Cho nên người bảo quỳ, năm đó ta dù có uất ức đến đâu cũng sẽ quỳ.
Thì ra vì vậy mà quỳ xuống.
Quỳ xuống như vậy, ơn sinh của lão hòa thượng nàng đã bảo vệ được, ơn dưỡng dục cũng đã trả. Hai bên đều vẹn toàn, chỉ có một mình nàng còn uất ức nên vừa quỳ vừa khóc.
Nàng vẫn luôn là một người bướng bỉnh. Đối với mẫu thân, nàng cực kỳ bướng bỉnh.
Điều này cũng có liên quan đến tính cách của mẫu thân. Bà tuy cũng là chủ mẫu của một gia đình giàu có, nhưng lòng dạ không sâu, trên mặt không che giấu được thần sắc.
Cho nên dù là nàng của năm mười sáu tuổi cũng có thể từ trên mặt mẫu thân mà nhìn ra được một vài tâm tư — đặc biệt là khi bình phẩm về những thói quen không hợp thời của nàng ở Hoài Lăng.
Không phải là ghét bỏ, cũng không phải là chán ghét, mà là sự coi thường ngoài mặt.
Mẫu thân không phải không thích nàng, mà bà không thích đoạn quá khứ của nàng ở Thục Châu.
Điều này đối với một người mẹ xuất thân từ gia đình thế gia có lẽ là chuyện đương nhiên. Nhưng nàng của năm đó lại giống như một con hổ giấy bị ném vào lửa, tâm tư mẫn cảm, lại vì từ nhỏ không có mẫu thân nên rất để tâm với mẫu thân. Lại càng để tâm, càng để ý, vì thế luôn muốn tìm vài câu để đâm chọc lại, đâm đến mẫu thân phải khóc.
Có lý cũng thành vô lý. Vì thế, chỉ có thể quỳ xuống. Hơn nữa, quỳ càng lớn tiếng, càng đau, nàng có thể lại càng thống khoái — như vậy mới có vẻ tôn nghiêm và cốt khí của nàng nhiều hơn một chút, cũng có thể khiến nàng sau này khi nhắc lại chuyện này trước mặt mẫu thân càng thêm đúng lý hợp tình.
— Thật ngu xuẩn.
Bây giờ nghĩ lại, đây cũng là cái thiệt của việc không có học thức. Bởi vì không biết nói đạo lý nên chỉ có thể thông qua sự tranh cãi không chịu yếu thế và việc quỳ xuống để đạt được mục đích của mình. Nhưng không may là mẫu thân lại biết nói đạo lý, càng không may hơn là nàng còn rất ăn bộ đạo lý này của mẫu thân.
Nàng lắc đầu, lần đầu tiên không theo ý của mẫu thân mà quỳ xuống, nàng vẫn bình thản giảng ra đạo lý mà kiếp trước không hiểu: “Lẽ nào mẫu thân cũng cảm thấy ta sinh ra ở Thục Châu, lớn lên ở Thục Châu là sai lầm của ta? Cho nên ngay cả tổ mẫu chưa từng vì ta nói giọng Thục mà trách tội, ta cũng phải mang ơn đội nghĩa?”
“Lẽ nào đại bá phụ và nhị bá phụ tử trận ở Thục Châu, người Thục Châu ngay cả sống cũng không được?”
“Lẽ nào tổ mẫu thờ phụng Đạo Tổ thì phải bắt cả thiên hạ đều theo thờ phụng?”
Nàng nói rồi bật cười lên: “Hay là nói, mẫu thân cũng cảm thấy tổ mẫu muốn di dời sư phụ của ta đến đạo quan cung phụng là đúng?”
Nàng hơi thở dài: “Mẫu thân, người rõ ràng biết, đổi lại là người khác, tổ mẫu cũng không dám nói những lời như vậy. Dù có muốn nói cũng là ở đạo quan thắp thêm bốn ngọn đèn, hai bên cùng tế bái chứ không phải là bắt ta trực tiếp di dời đèn trường minh qua đó.”
Nàng nói đến đây đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt yêu ghét rõ ràng lẳng lặng nhìn Chu thị: “— Ta lớn lên ở chốn phố phường, từ nhỏ nghèo khó, cần phải nhìn sắc mặt người khác để kiếm một miếng cơm ăn, đương nhiên hiểu được lòng người cao thấp.”
“Ta đương nhiên cũng hiểu được, đây là tổ mẫu đang bắt nạt ta không dám phản kháng, cũng là xem chắc rằng mẫu thân sẽ không giúp ta.”
Rồi sau đó dừng một chút, tự giễu cười nói: “— Dù sao người ở trên đường đá một tên ăn mày thì cũng chả ai quan tâm.”
Lan Tuệ ở một bên nghe đến đã ướt hốc mắt, hoàn toàn đứng về phía lục tỷ tỷ. Chu thị theo bản năng muốn phản bác, rồi lại á khẩu không trả lời được, lại có chút hổ thẹn, trên mặt cũng không xuống được thang. Bà chỉ có thể dịu dàng khuyên nhủ: “Con bé này, thật là suy nghĩ nhiều. Tổ mẫu của con không có ý đó.”
Lại nói: “Việc này thật ra đơn giản lắm, chỉ cần con cúi đầu một chút, nhận sai là qua chuyện, hà tất phải giằng co. Con là tiểu bối, đối đầu với tổ mẫu của con thì có lợi gì?”
Nói xong câu đó, vốn tưởng rằng Lan Sơn Quân sẽ lại nói thêm vài câu, bà đã làm tốt chuẩn bị để tiếp tục khuyên bảo. Kết quả lại thấy nàng ngơ ngẩn hồi lâu, đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Được rồi, ta vẫn không được lòng mẫu thân.”