Lan Sơn Quân thật ra cũng ngầm đồng ý với những lời này. Một cô nương mười sáu, mười bảy tuổi, nào lại không thích mình tốt đẹp hơn một chút?
Nàng ngoài mặt quật cường không học, nhưng lại tự ti vào đêm khuya.
Nàng quả thực ăn quá nhiều, bước chân đi quá lớn, nói chuyện quá nhanh, phải chậm lại mới được. Như vậy mới không bị người ta cười nhạo. Ai lại muốn bị cười nhạo chứ?
Vì thế, nửa đêm nàng lén dậy để ôn tập những quy củ ban ngày không học tốt.
Học rồi cũng không chịu nói với mẫu thân, cảm thấy sự thất vọng trong mắt bà làm tổn thương tự tôn của nàng. Chỉ cần mẫu thân lộ ra vẻ mặt khiến nàng khó xử, nàng luôn phải đâm chọc lại vài câu.
Sau đó không biết thế nào, nàng rõ ràng muốn thân cận với mẫu thân và người nhà của Trấn Quốc Công phủ, nhưng cuối cùng đều có ngăn cách.
Cách đây quá lâu rồi, năm đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nàng nhất thời đã không nhớ nổi nữa. Nàng chỉ nhớ rõ mình ở trong ngôi nhà đó rất không thoải mái. Tuy không phải chịu sự hà khắc gì, cũng không có uất ức gì lớn, nhưng cuối cùng vẫn nơm nớp lo sợ, học được cách nhìn sắc mặt người khác, còn khó chịu hơn cả lúc nàng làm thợ mổ lợn.
Liền lại hy vọng mau chóng gả ra ngoài để có một ngôi nhà mới, đến một nơi mới để bắt đầu lại. Khi đó nàng cảm thấy, chỉ cần bắt đầu lại, mình nhất định có thể sống rất tốt.
Nàng có tâm tư, cũng liền bắt đầu vội vội vàng vàng gả chồng, cuối cùng định ra một nhà còn tốt hơn cả Trấn Quốc Công phủ là Tống Quốc Công phủ.
Đợi đến lúc xuất giá, mẫu thân đã nói với nàng thấm thía: “Sơn Quân, tính cách vừa kiêu ngạo lại vừa tự ti này của con, sau này sẽ phải chịu thiệt.”
Kiêu ngạo lại tự ti…
Lan Sơn Quân hoàn hồn lại, nhìn cơn tuyết lớn mà thổn thức.
Sau này, nàng quả thực đã chịu rất nhiều thiệt thòi. Nhưng đó là chuyện sau khi gả chồng. Sau khi gả chồng, nàng còn để lại một mạng ở Hoài Lăng, chết thảm.
Nàng nghĩ, đời này nàng vẫn không thể làm một người con gái ngoan ngoãn, dịu dàng trong lòng mẫu thân. Lệ khí trong lòng nàng lúc nào cũng kích động, khuấy đảo khiến nàng ngồi nằm không yên. Luôn muốn vì bản thân đã chết ở đời trước mà đòi một lời giải thích, đòi lại một mạng.
Nàng hít sâu một hơi, cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Tuyết hôm nay thật lớn.”
Lúc nàng chết, không biết bên ngoài là cảnh tượng gì?
Là ban ngày hay là đêm tối?
Nhưng hẳn không phải mùa đông.
Mùa đông sẽ lạnh. Ngày nàng mơ thấy lão hòa thượng, cảm thấy trên người ấm áp, dễ chịu.
Có thể là một ngày xuân.
Có thể là một buổi chiều.
Lan tam thiếu gia phát hiện vị muội muội mới tìm về này càng thêm yên tĩnh. Hắn không nhịn được hỏi: “Là có chuyện gì khó khăn sao?”
Lan Sơn Quân lắc đầu, nhìn cơn tuyết lớn bên ngoài đột nhiên cười cười: “Không có gì khó khăn, chỉ là có chút tiếc nuối thôi.”
Lan tam thiếu gia tò mò: “Tiếc nuối gì vậy?”
Lan Sơn Quân thu lại ống tay áo, than thở nói: “Người ta nói Lạc Dương hoa tựa gấm…”
Tiếc thay ta đến không gặp mùa xuân.
Lan tam thiếu gia nghe vậy bật cười, trấn an: “Muội tuổi còn trẻ, sao lại mang nỗi sầu muộn như vậy? Cứ chờ xem, mùa đông qua đi, mùa xuân sẽ đến. Đến lúc đó, ta sẽ đưa muội ra ngoài du ngoạn, muốn ngắm hoa gì mà chẳng được?”
Rồi sau đó dừng một chút, tò mò hỏi: “Muội muội biết chữ sao? Có thích thơ từ không?”
Lan Sơn Quân lắc đầu: “Biết chữ, nhưng chưa từng đọc qua thơ từ, chưa nói đến thích.”
Chữ của nàng là do lão hòa thượng dạy, nhưng ông chỉ dạy được vài chữ rồi không dạy nữa. May mà nàng trí nhớ tốt, lại hiếu học. Lão hòa thượng không dạy, nàng liền tự mình hóa duyên được một cuốn Tam Tự Kinh về xem. Xem không hiểu lại đi theo sau lưng lão hòa thượng mà hỏi.
Lão hòa thượng luôn bất đắc dĩ xoay người: “Sơn Quân, con biết mổ lợn là đủ rồi, học đọc sách viết chữ làm gì?”
Lan Sơn Quân quật cường vô cùng: “Nhưng sư phụ, nếu người không muốn ta đọc sách viết chữ, tại sao lại dạy ta viết tên của mình?”
Nàng nhận biết được tên của mình, cảm thấy biết chữ rất vui, đương nhiên muốn biết nhiều hơn.
Nàng trước nay chưa từng là người nghe lời, đã nhận định là phải học: “Dù người không dạy ta, ta cũng sẽ tìm được cách học chữ.”
Uy hiếp như vậy mà lão hòa thượng vẫn không chịu dạy nàng, mặc cho nàng đi đâm đầu vào tường rồi nhìn nàng mà thở dài: “Sơn Quân, con không hiểu, ta là vì tốt cho con.”
Cho đến tận hôm nay, Lan Sơn Quân vẫn không hiểu được ý tứ trong lời nói này của lão hòa thượng. Nhưng nàng lại có thể dựa vào tuổi tác gia tăng vào tâm cảnh đã trầm lắng sau khi ở trong tuyệt địa mà đột nhiên hơi hơi cảm nhận được nỗi lòng bất đắc dĩ và mâu thuẫn của lão hòa thượng khi nói những lời đó.
Ông dường như vừa hy vọng nàng có thể học được nhiều thứ hơn, lại vừa sợ nàng thật sự học thành. Cho nên, phàm là dạy nàng bản lĩnh đều là điểm đến thì dừng.