Chu thị: “Đây là việc nên làm.”
Lại nói đến việc sắp xếp sau này: “Chúng ta không thể nói với bên ngoài rằng con là nữ nhi bị thất lạc, nói ra không hay. Ta và tổ mẫu của con đã nghĩ rồi, cứ nói năm đó sinh ra là một đôi song thai, sau khi sinh ra có một đạo sĩ đến cửa, báo cho chúng ta rằng song thai phải tách ra nuôi mới có thể trường thọ. Vì thế suốt đêm đã gửi đi một đứa, giữ lại một đứa.”
Đứa gửi đi được nuôi dưỡng ở Thục Châu. Nhiều năm cũng không dám tiết lộ, sợ bị Diêm Vương biết được mà đoạt đi mệnh số. Vì thế đến năm mười sáu tuổi mới dám đón về.
Lan Sơn Quân gật đầu: “Vẫn là tổ mẫu và mẫu thân nghĩ chu đáo.”
Kiếp trước cũng nói như vậy. Vì có lý do thoái thác đó mà mẫu thân đã đóng cửa dạy nàng quy củ hơn nửa năm, nhìn giống tiểu thư khuê các rồi mới mang nàng ra ngoài gặp người.
Nàng ngoan ngoãn như vậy, thật sự làm Chu thị vui mừng. Bà lại tự mình đưa nàng đến một sân viện mới, chỉ định bốn nha hoàn, hai bà vú cho nàng: “Sau này, các nàng sẽ chuyên hầu hạ con.”
Bận rộn đến nửa đêm, Chu thị mới cùng phu thê tứ lão gia đến phòng của lão phu nhân. Lan tam đã ở đó chờ. Thấy họ đến, hắn vội vàng kể lại những chuyện trên đường.
Hắn đương nhiên sẽ không nói trước mặt tổ mẫu và tứ thúc, tứ thím về việc Lan Sơn Quân không muốn sửa lại giọng Thục, chuyện đó chỉ có thể lén nói với mẫu thân.
Hắn liền chọn những chuyện thú vị trên đường mà kể, rồi sau đó nhìn tứ lão gia nói: “Tứ thúc, hôm trước ở trạm dịch, ta đã gặp học trò của Ổ các lão, Úc Thanh Ngô.”
Tứ lão gia tư chất bình thường, không giỏi văn cũng không giỏi võ, vốn là một người ăn bám vào cha và các huynh trưởng. Ai ngờ trời xui đất khiến lại phải gánh vác trách nhiệm của cả gia đình. Vì thế nên mấy năm nay sống rất vất vả, cẩn thận, trông già nua hơn những người cùng tuổi.
Ông ta nghe vậy hỏi: “Là đệ tử mà Ổ các lão đã dạy dỗ khi bị điều đến Thục Châu sao? Ta nhớ hắn là Thám hoa của năm Nguyên Thú thứ bốn mươi bốn. Vốn được vào Hàn Lâm Viện, sau đó lại vì một vụ án ở Thục Châu mà đánh nhau với đại thiếu gia của Bác Viễn hầu gia, bị điều đến Thục Châu làm tri huyện.”
Lan tam thiếu gia gật đầu: “Chính là hắn — tứ thúc, lệnh điều động của hắn, người có nghe được tin tức gì không? Có biết được điều đi đâu không?”
Tứ lão gia bất đắc dĩ lắc đầu: “Chúng ta tuy rằng vẫn còn ở Binh Bộ nhưng cũng không được coi trọng. Chuyện của Binh Bộ còn không biết, huống chi là của Lại Bộ.”
Lan tam thiếu gia khinh thường: “Ổ các lão cũng quá nóng vội rồi. Mới trở về được bao lâu mà đã bắt đầu tiến cử người thân? Ta thấy bọn họ lần này không thể đắc ý được bao lâu đâu.”
Trấn Quốc Công phủ là người của Tề Vương, Tề Vương luôn không thích sự cải cách của Ổ Khánh Xuyên. Mấy năm trước, chính là ông ta đã mang theo một đám người điều Ổ Khánh Xuyên đi Thục Châu.
Tứ lão gia biết được tính cách của người cháu này, lập tức tim đập thình thịch, lạnh lùng nói: “Ngươi không làm gì hắn chứ?”
Lan tam thiếu gia không nhịn được nói: “Ta đâu phải người lỗ mãn. Ta còn nói chuyện ôn tồn với hắn nữa đấy.”
Lão phu nhân Trấn Quốc công ở một bên nghe mà rơi lệ, ôm lấy Lan tam, mắng con trai thứ tư: “Ngươi mắng nó làm gì? Năm đó chúng ta là dòng dõi danh giá đến nhường nào. Tổ phụ của ngươi theo tiên đế tranh đấu giành thiên hạ, phụ thân ngươi và các huynh đệ theo bệ hạ giữ Lạc Dương. Năm đó các ngươi ra ngoài, ai mà không cho ba phần nể mặt?”
“Kết quả bây giờ, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ngay cả một tri huyện nhỏ cũng không đắc tội nổi sao?”
Tứ lão gia bất đắc dĩ nói: “Mẫu thân, chúng ta tuy có biển hiệu của Quốc công phủ nhưng lại không có được thánh tâm, hiện giờ chỉ bám vào cây đại thụ của Tề Vương phủ mà sống. Nhưng nhi tử bình thường, không được trọng dụng. Các tiểu bối chỉ có đại chất nhi một người xuất sĩ, cũng chỉ là một huyện lệnh mà thôi. Như thế lại càng phải cẩn trọng lời nói và việc làm.”
Lại giải thích: “Vị Úc đại nhân này không phải là huyện lệnh đơn giản. Ổ Khánh Xuyên cả đời chưa từng cưới vợ sinh con, cũng không có học trò. Úc Thanh Ngô là người mà ông ta đã hao phí tâm huyết dạy dỗ ra, tương đương với con trai ruột.”
Ông ta thở dài nói: “Ta nhớ Úc Thanh Ngô năm nay mới hai mươi tuổi phải không? Hắn mười bảy tuổi đỗ Thám hoa, hai mươi tuổi đã làm tri huyện ba năm. Nay hồi triều, nhất định là được vào Hàn Lâm Viện. Sau này, chỉ cần Ổ các lão không ngã, chắc chắn tiền đồ vô lượng.”
Nói đến đây, tứ lão gia không khỏi thổn thức: “Người như hắn, nếu A Chương có tiền đồ, chỉ cần chờ trên triều đình thấy rõ bản lĩnh. Nếu hắn không có tiền đồ, qua mấy năm nữa, ngay cả cơ hội ngồi cùng bàn cũng không có.”