Lan Sơn Quân chỉ làm như không biết, còn ở đó nói: “Chuyện này giống như người đi nhầm đường vậy, càng đi càng lệch, càng thành kính càng không linh. Người một khi đã thành kính hứa nguyện, hai bên đều ghét bỏ, không có bên nào nguyện ý giúp đỡ, cuối cùng chỉ có thể rơi vào địa ngục.”
Lão phu nhân vừa kinh ngạc lại vừa tức giận. Kinh ngạc là vì Lan Sơn Quân quả thực lớn lên ở chùa miếu, e rằng có chút đạo hạnh. Tức giận là vì những lời này bà chưa từng nghe ai nói qua, sợ là nói để dọa mình. Càng cảm thấy thể diện của mình bị vứt đi, có chút không xuống được thang, vì thế mắng: “Hồ ngôn loạn ngữ, giả thần giả quỷ!”
Lan Sơn Quân cũng không cãi lại, chỉ nói: “Tổ mẫu không tin thì thôi.”
Nàng thấp giọng nói: “Tổ mẫu hàng năm tin vào Đạo, nghĩ rằng không có việc gì. Nhưng cháu gái thì không dám, sợ sau khi chết bị ném vào vạc dầu.”
Lão phu nhân tức giận đến đau cả ngực, hốc mắt hoe đỏ lên.
Lan Tuệ thấy hai người như vậy, muốn mở miệng hòa giải, lại bị tam thiếu phu nhân ngăn cản. Nàng ta ra hiệu với bà vú bên cạnh, bảo người đi mời bà mẫu đến. Đợi khi hoàn hồn lại thì thấy tổ mẫu lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào Lục muội muội, nói một câu: “Nếu ta nhất quyết phải vậy thì sao?”
Tam thiếu phu nhân đau đầu. Nàng vốn cho rằng người khó ở chung nhất trong nhà này hẳn là Lục muội muội từ thôn dã trở về, kết quả Lục muội muội hiểu chuyện có lễ, tổ mẫu lại là cái dạng này.
Nàng chỉ có thể đi xem Lục muội muội, nghĩ rằng nàng sẽ cúi đầu, trước cứ để việc này qua đi, chuyện khác đợi sau này lại nói. Rồi lại nghe thấy Lục muội muội nói: “Tổ mẫu, thiên hạ không có đạo lý như vậy.”
Tam thiếu phu nhân thầm nghĩ, xong rồi.
Hai người đều không phải là đèn cạn dầu.
Quả nhiên lão phu nhân tức giận nói: “Ta là tổ mẫu của ngươi, đó là đạo lý của nhà này. Đại bá phụ và nhị bá phụ của ngươi đã tử trận sa trường…”
Lan Sơn Quân vẫn bình tĩnh: “Bên ngoài có bốn trăm tám mươi ngôi chùa, lẽ nào tổ mẫu đều muốn san thành bình địa sao?”
Lão phu nhân không thể tin được: “Cái gì?”
Mười mấy năm nay, từ sau khi các con trai qua đời, chỉ cần bà nhắc đến những người con đã mất, ai nấy đều thuận theo bà. Đây là lần đầu tiên có người chống đối bà.
Bà giận không thể át: “Quỳ xuống!”
Lại là hai chữ này.
Lan Sơn Quân thở dài một hơi thật sâu, dường như nghe thấy những lời gây sự vô cớ.
Nàng ngồi yên không động.
Lại có chút xuất thần: Đây là chuyện mà năm đó mỗi khi nhớ lại nàng đều thấy uất ức sao?
Điều này thật đúng là… Nàng lắc đầu, chỉ cảm thấy mình đã lớn lên cũng có chỗ tốt.
Lan Tuệ ngồi một bên trợn mắt há hốc mồm. Nhưng mấy ngày nay lục tỷ tỷ vẫn luôn là bộ dạng dịu dàng, thuận theo, đối với nàng cũng cười khúc khích. Mẫu thân lại thường xuyên khen ngợi nên nàng theo bản năng muốn bên vực lục tỷ tỷ.
Tổ mẫu cũng quá đáng rồi.
Dù thế nào đi nữa, người đã khuất là lớn nhất, hà tất phải ép người ta thay đổi tín ngưỡng?
Đợi khi Chu thị đến đây, nàng liền đi trước ra ngoài chờ. Thấy người liền vội vàng nói: “Mẫu thân, chuyện này không trách được lục tỷ tỷ. Tính tình nàng quật cường một chút, không biết biến báo mà thôi.”
Nếu là nàng thì đã cứ đồng ý trước, làm hay không lại là chuyện khác, nhất định sẽ không đương trường gây xung đột.
Chu thị nghe xong lời của Tuệ Tuệ, trong lòng cũng hiểu rõ. Vì thế bà vào phòng, trước kéo người đứng bên cạnh mình, răn dạy vài câu: “Sao lại dám tranh cãi với tổ mẫu?”
Lại nhìn lão phu nhân: “Mẫu thân, nàng còn nhỏ, lại vừa mới từ Thục Châu trở về, không hiểu chuyện, người không được tức giận với nàng.”
Lão phu nhân vẫn còn nể mặt Chu thị, cơn giận nhịn xuống, chỉ nói: “Nhìn thì thuận theo, lại có một thân xương cốt cứng đầu.”
Lan Tuệ thở phào nhẹ nhõm, cho rằng như vậy là được rồi. Nàng liền đi xem lục tỷ tỷ, lại thấy ánh mắt của tỷ tỷ mình rất kỳ dị, chậm chạp bất động, dường như đang cố gắng hồi tưởng lại điều gì đó.
Lan Tuệ buồn bực, liền thấy tổ mẫu đột nhiên rơi lệ, nói với mẫu thân: “Năm đó đại ca và nhị ca của ngươi đi chiến trường, ta đã không đồng ý. Man di Thục Châu đáng chết vạn lần!”
Chỉ một câu như vậy, mẫu thân liền do dự, trên mặt cũng hiện ra vẻ bi ai tột cùng, nắm tay lục tỷ tỷ đi sang một bên.
Nàng không nghe thấy, nhưng lại thấy sắc mặt của lục tỷ tỷ càng thêm cổ quái.
Trong lòng nàng lẩm bẩm, không nhịn được mà ghé sát lại nghe, vừa hay nghe thấy mẫu thân khuyên nhủ: “Dù có không muốn, nhưng con là tiểu bối, bà là trưởng bối. Trưởng bối bảo quỳ thì cũng nên quỳ xuống, sao có thể tùy hứng làm bậy?”