Chương 12

Chương 12
Trước Sau
Lan tam thiếu gia tên một chữ Chương.

Lão phu nhân Trấn Quốc công nghe đến bất mãn: “Lời này của ngươi ta không vui, ngươi hãy nói với người khác đi.”

Tứ lão gia buồn cười: “Mẫu thân, người đừng giận, ta chỉ khích lệ A Chương chăm chỉ hơn một chút, sau này để…”

Tứ phu nhân thấy trượng phu còn ở đó không chịu bỏ qua, vội vàng trừng mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn nhìn Chu thị. Thấy thần sắc bà không có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thôi đừng nói những chuyện không vui này nữa. Đêm đã khuya, vẫn nên để mẫu thân nghỉ ngơi sớm đi.”

Tứ lão gia gật đầu, không nói nữa.

Đợi khi ra cửa, Chu thị lại mang theo con trai cố ý ngăn phu thê tứ lão gia lại, trịnh trọng bái một cái về phía hai người, chân thành nói: “Tứ đệ có thể cảnh cáo A Chương như vậy, ta thật lòng cảm kích. Chúng ta là nữ tử, ở trong phủ không biết được sự lợi hại bên ngoài, không thể lúc nào cũng nhắc nhở. A Chương lại là người có tính cách và miệng lưỡi như vậy, trong lòng ta lo lắng, nhưng lại không có cách nào.”

“Mấy năm nay tứ đệ đối xử với nó như con ruột, phạm sai lầm thì răn dạy, làm đúng thì khen thưởng, thật sự đã dụng tâm dạy dỗ. Ta thấy hết, cũng đều cảm kích cả.”

“Hiện tại nó đã lớn, còn không hiểu chuyện, một cái miệng vẫn không lựa lời, lòng ta đang sốt ruột. Mong rằng tứ đệ để ý đến nó nhiều hơn.”

Có những lời này của Chu thị, trong lòng tứ lão gia thoải mái hơn nhiều. Ông ta cười nói: “Tam tẩu không cần nói A Chương không tốt, nó vẫn rất có tài năng.”

Lan tam thiếu gia liền cúi đầu nhận sai. Tứ lão gia khích lệ hắn một phen biết sai thì sửa, lúc này mới cùng tứ phu nhân rời đi.

Đợi người đi rồi, Lan tam buồn bực, nghĩ nghĩ lại nói: “Mẫu thân, không chỉ có ta cần người lo lắng, e là lục muội muội cũng cần người lo lắng.”

Chu thị buồn cười: “Nói gì vậy?”

Lan tam thiếu gia: “Lục muội muội… dường như là một người có chủ kiến rất lớn. Hôm đó muội ấy nói với ta, muội ấy sinh ra ở Thục Châu, lớn lên ở Thục Châu, giọng Thục lại là do sư phụ dạy từng chữ một, cho nên không muốn sửa giọng quê.”

Chu thị kinh ngạc, rồi sau đó lắc đầu nói: “Ở nhà chúng ta, e là không thích hợp.”

Lan tam thiếu gia lập tức oán giận lên: “Ta cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng muội ấy không nghe, tính tình lớn thật sự.”

Chu thị liền thở dài nói: “Nó tuổi còn trẻ, không biết sâu cạn… nhà chúng ta đã chết bao nhiêu người ở Thục Châu.”

Rồi sau đó lại an ủi: “Không sao, ta thấy nó là một đứa trẻ biết lễ hiểu lễ, ngoan ngoãn, không phải là tính tình cố chấp. Đợi ta từ từ dạy nó, thời gian lâu rồi tự nhiên sẽ sửa lại được. Bằng không thì cửa ải của tổ mẫu của ngươi, nó sẽ không qua được.”

Bên kia, Lan Sơn Quân đang dùng vẻ mặt phức tạp nhìn mẫu thân phân công nha hoàn, bà tử. Các nàng trẻ hơn rất nhiều so với mười năm sau, trên mặt đều mang theo ý cười, lần lượt tiến lên hành lễ với nàng.

Lan Sơn Quân vội vàng đỡ tất cả mọi người dậy, nhẹ giọng nói: “Cứ tự nhiên, không cần đa lễ.”

Họ gồm sáu người, từ Lan gia đến Tống gia, mười năm qua đều đã tận tâm tận lực giúp đỡ nàng, chưa bao giờ ngừng nghỉ. Nhưng kiếp trước nàng đã phải rời khỏi Tống gia như vậy, có lẽ các nàng cũng không thể sống sót.

Một cái mạng này của nàng chắc chắn đã liên lụy đến không ít người phải bỏ mạng theo.

Trong lòng Lan Sơn Quân dâng lên nỗi chua xót, hổ thẹn, vội vàng quay mặt đi, thấp giọng nói: “Đêm đã khuya, trải giường chiếu đi.”

Triệu mụ mụ liền cùng Tần mụ mụ mang theo bốn tiểu nha hoàn là Phù Xuân, Huyền Hạ, Dẫn Thu, Ngưng Đông đến thay quần áo, rửa mặt cho nàng. Tần mụ mụ mặt nghiêm nghị, bưng trung y đứng một bên, cũng không nói nhiều.

Triệu mụ mụ là một người thích cười thích nói, hai mắt cong cong nói với nàng: “Cô nương, đêm nay lão nô và Phù Xuân sẽ gác đêm bên ngoài. Người nếu có chuyện gì thì cứ gọi chúng ta.”

Bốn tiểu nha đầu có tên rất hay, lần lượt là Phù Xuân, Huyền Hạ, Dẫn Thu, Ngưng Đông.

Lan Sơn Quân rất quen thuộc các nàng, biết được Phù Xuân là người ổn trọng nhất, được Triệu mụ mụ coi trọng nhất. Nàng gật đầu. Triệu mụ mụ liền đắp lại góc chăn cho nàng rồi mang theo mọi người lui ra ngoài.

Đám người vừa đi, trong phòng trở nên tĩnh lặng. Lan Sơn Quân mới mở hai mắt ra, ngơ ngẩn nhìn lên màn trướng. Hôm nay gặp lại nhiều cố nhân, lòng nàng trăm mối ngổn ngang khó có thể diễn tả. Hồi lâu sau mới thở ra một ngụm trọc khí rồi lại nhắm mắt lại, nhưng vẫn không ngủ được.

Đã nhiều ngày rồi, nàng không có một giấc ngủ ngon nào.

Đặc biệt là vào đêm đầu tiên sau khi sống lại, nàng mở cửa sổ, ôm đèn lồng ngồi xổm dưới chân tường, mặc cho tuyết rơi đầy trên lông mày cũng không lau đi, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng, sợ nó sẽ tắt.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (1)