Chương 14

Chương 14
Trước Sau
Lan Sơn Quân thật lòng cảm tạ: “Đa tạ mẫu thân.”

Chu thị: “Chúng ta là người một nhà, cảm ơn cái gì chứ?”

Bà cố ý thân cận, nhân nói đến làm pháp sự liền tìm một cớ để bắt chuyện: “Con có tin Phật không?”

Lan Sơn Quân gật đầu: “Tiạ.”

Chu thị: “Là vì con từ nhỏ đã lớn lên ở chùa miếu sao?”

Lan Sơn Quân nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Thật ra cũng không phải.”

Nàng và lão hòa thượng đều không tin Phật. Nếu tin, sao có thể ở trước mặt Phật Tổ mà ăn thịt, mổ lợn chứ?

Chỉ là đã trải qua đủ loại chuyện ở kiếp trước, nàng cảm thấy trên đời này chắc là có thần Phật.

Nàng nghiêm túc trả lời: “Trên có thần Phật thì mới có nơi để ký thác.”

Chúng sinh muôn nghìn, điều cầu xin chẳng qua cũng chỉ có vậy.

Chu thị nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng, đột nhiên dâng lên chút tò mò: “Sơn Quân… con có điều gì cầu xin sao?”

Tuổi còn nhỏ mà đạo lý nói ra lại thông thấu.

Lan Sơn Quân gật đầu: “Vâng, có điều cầu xin ạ.”

Điều cầu xin còn rất nhiều.

Đến ngày thứ ba, nàng được Chu thị đưa đến chùa Bạch Mã để làm pháp sự cho lão hòa thượng, liền thành kính quỳ gối dưới chân Phật Tổ, nói: “Mẫu thân, cho phép ta thắp một ngọn đèn chuyển sinh cho hai vị cố nhân được không?”

Lạc Dương có tục lệ, người qua đời chưa đầy mười lăm tuổi thì tế đèn chuyển sinh, đầy mười lăm tuổi thì thắp đèn trường minh.

Chu thị đương nhiên đều đồng ý. Bà mời phương trượng đến, hỏi: “Bọn họ qua đời lúc bao nhiêu tuổi?”

Lan Sơn Quân trong khoảnh khắc thế mà lại không trả lời được.

Lúc nàng bị trói đi Hoài Lăng, bọn trẻ vừa mới qua sinh nhật sáu tuổi. Nhưng nàng ở Hoài Lăng sống được bao lâu thì lại không biết.

Lúc mới bắt đầu, ý thức nàng còn tỉnh táo, còn thầm tính xem đã qua bao nhiêu ngày. Nhưng thời gian lâu rồi, nàng đã sống đến hoảng hốt, như mơ như chìm, đương nhiên cũng không còn nhớ được ngày tháng nữa.

Nàng chỉ có thể đánh giá: “Hơn sáu tuổi một chút. Chắc chưa đến bảy tuổi.”

Những ngày tháng gian nan đó, nàng chắc không cầm cự được đến một năm.

Chu thị gật đầu: “Tên là gì vậy?”

Lan Sơn Quân: “Nam tên Bách Hành, nữ tên Đan Vận.”

Nàng sinh ra một cặp long phụng. Lúc đó người Tống gia đều vui mừng khôn xiết. Tên còn do lão Tống Quốc Công tự mình đặt, cười lớn nói: “Phúc đến nhà ta, sinh con trai, sinh con gái.”

Chu thị nghe vậy gật đầu. Thấy mặt nàng lộ vẻ bi thương, cũng không tiếp tục truy vấn thêm về mối quan hệ của họ, chỉ nói: “Người đã khuất an nghỉ ngàn thu, sớm đã đầu thai chuyển thế rồi, con không cần phải thương tâm.”

Lan Sơn Quân ngẩn người hồi lâu, lại hỏi: “Còn có một vài cố nhân, ta không nhớ rõ tên và ngày giỗ, có thể hợp lại thắp chung một ngọn đèn không?”

Hai vị mụ mụ Tần, Triệu, bốn nha hoàn Xuân, Hạ, Thu, Đông bây giờ còn trên đời, viết tên các nàng ra không thích hợp, chỉ có thể từ xa vì các nàng của kiếp trước mà cầu một tiền đồ tốt đẹp trước mặt Phật Tổ.

Chu thị cảm thấy Lan Sơn Quân là một người chí hiếu, trọng tình, lại càng thêm hài lòng, nói: “Chuyện này có gì mà không được?”

Phương trượng ở một bên chờ. Đợi các nàng nói xong mới cười nói: “Như thế, chắc là còn lại một vị đã khuất cuối cùng?”

Lan Sơn Quân gật đầu: “Là sư phụ của ta. Tục danh không biết, nhưng pháp hiệu là Hư Danh.”

Phương trượng kinh ngạc: “Là một hòa thượng?”

Lan Sơn Quân gật đầu: “Vâng.”

Phương trượng lẩm nhẩm hai chữ “hư danh” hồi lâu sau cười nói: “Trống rỗng đến, trống rỗng đi, không danh không họ, quả thật tự tại.”

Ông nói: “Nếu là hòa thượng thì cũng không cần tục danh, chỉ cần dùng pháp hiệu là được.”

Lại hỏi: “Thời gian mất khi nào?”

Lan Sơn Quân gật đầu: “Ngày giỗ là ngày mười ba tháng chạp năm Nguyên Thú thứ bốn mươi ba.”

Phương trượng: “Ngày sinh?”

Lan Sơn Quân lắc đầu: “Cái này sư phụ chưa từng nói, nhưng chắc cũng khoảng bảy mươi tuổi.”

Phương trượng biết được nhiều như vậy cũng đã có thể làm pháp sự, nghiêm mặt nói: “Như thế, xin hãy chờ một lát.”

Ông liền đi viết bốn tờ tế văn. Tiểu hòa thượng nghiền mực bên cạnh thấy vậy tò mò: “Vị thí chủ này tế điện người đều thật kỳ lạ. Hai tờ có tên nhưng không có ngày sinh và ngày giỗ, một tờ không danh không họ, không ngày sinh cũng không ngày giỗ, lại còn tế chung. Tờ cuối cùng không có ngày sinh, nhưng hiểm thay, cuối cùng cũng có ngày giỗ…”

Phương trượng liền liếc nhìn nó một cái, nhẹ nhàng gõ lên đầu nó một cái, răn dạy: “Chúng sinh đông đảo, không phải ai cũng đều có tên, cũng không phải ai cũng được cha mẹ, thân tộc báo cho biết ngày sinh, lại càng không phải ai cũng có ngày giỗ rõ ràng.”

“Rất nhiều người xuất thân từ gia đình nghèo khổ cũng không có.”

Chùa Bạch Mã hương khói nghi ngút, tiểu hòa thượng từ nhỏ đã theo phương trượng, thấy khách hành hương lui tới đều là quý nhân, vẫn là lần đầu tiên gặp phải một “người nghèo khổ” như vậy.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (1)