Nàng hít sâu một hơi, lại một lần nữa cầm bút, cúi đầu rũ mắt, từng nét từng nét trên giấy tiếp tục sao chép Thái Bình Kinh.
— Nhưng hiện tại, những điều này đều đã không còn quan trọng nữa.
Chu thị lại bị ánh mắt đột nhiên chứa đầy bi thương của nàng làm cho không hiểu ra sao. Nhưng Lan Sơn Quân đã ra vẻ thành kính sao chép Thái Bình Kinh, bà cũng không tiện ở một bên quấy rầy, liền lại đi xem tiểu nữ nhi.
E là lần trước tuyết lớn đã bị cảm lạnh, Lan Tuệ vẫn luôn ho khan không ngừng, hiện tại mới đỡ hơn một chút. Chu thị lo lắng: “Sau này phải trông chừng con cho kỹ, một chút lạnh cũng không được chịu.”
Lan Tuệ rúc vào lòng bà, tò mò hỏi: “Mẫu thân từ chỗ lục tỷ tỷ đến à? Lục tỷ tỷ hôm nay học tốt không?”
Chu thị gật đầu: “Nàng giống như con vậy, thông tuệ.”
Chỉ là… bà do dự nói: “Chỉ là quá hiểu chuyện. Như vậy có vẻ, có vẻ có chút…”
Lan Tuệ từ nhỏ đã thân thiết với mẫu thân, cười nói: “Mẫu thân, người và con còn có gì không thể nói sao?”
Chu thị liền thở dài nói: “Cũng không có gì. Chỉ cảm thấy nàng quá hiểu chuyện ngược lại có vẻ xa cách với chúng ta.”
Lan Tuệ không hiểu, cuốn chăn ngồi thẳng dậy: “Nhưng không phải mẫu thân rất thích lục tỷ tỷ hiểu chuyện sao? Nếu nàng mà không hiểu chuyện, mẫu thân lại phải phiền não rồi.”
Chu thị vươn ngón trỏ điểm điểm trán nàng: “Chỉ có con là thông minh!”
Bà cười rộ lên: “Cũng phải. Mới có bao lâu đâu, sao có thể lập tức thân thiết lên được? Nàng hiểu chuyện một chút, ta cũng đỡ mệt nhọc một chút. Bằng không ta sợ phải lao tâm không ngừng.”
Kết quả, lời này một lời thành sấm. Không mấy ngày sau, Lan Sơn Quân liền gây họa, làm cho bà phải nhọc lòng.
Ngày hôm đó vừa hay là ngày mười tháng chạp, mấy ngày liền mưa dầm liên miên cuối cùng cũng quang đãng. lão phu nhân Trấn Quốc công có hứng, liền gọi các cháu gái đến hoa viên cùng đọc Thái Bình Kinh.
Đây là việc bà thích làm nhất.
Hai người con trai của bà đều chết trên chiến trường. Trượng phu và con trai trở về lại tu đạo để cầu phúc cho mấy người con trai. Bà liền cũng tin vào Đạo — trước đây bà tin Phật.
Để Phật Tổ không trách, bà đã làm một tràng đại pháp sự trong phủ, mời phương trượng của chùa Bạch Mã đến đưa tượng Phật đi. Lại làm một tràng đại pháp sự nữa, thỉnh Tam Thanh trở về cung phụng. Từ đó thành kính quỳ lạy, không dám có hai lòng, lại càng muốn cả nhà già trẻ cũng không thể có hai lòng.
Tiểu bối trong nhà vốn đã không nhiều, ba thiếu gia phải đi đọc sách cũng không ở trong phủ.
Vì thế, đọc Thái Bình Kinh chỉ có Lan Sơn Quân và Lan Tuệ vừa mới khỏi bệnh, còn có tam thiếu phu nhân.
Trên đường đi, ba người gặp nhau. Lan Tuệ nhỏ giọng truyền thụ kinh nghiệm cho tam tẩu và lục tỷ: “Đọc một lần là cả ngày đấy. Lát nữa phải xin tổ mẫu trà ngon hơn, bằng không cổ họng sẽ bốc khói.”
Tam thiếu phu nhân mới gả về được gần bốn tháng, lại là lần đầu tiên cùng đi đọc Thái Bình Kinh. Nàng cười nói: “Ta chưa bao giờ đọc Thái Bình Kinh, nếu đọc không tốt, tổ mẫu e là sẽ trách tội.”
Lan Tuệ trấn an: “Sẽ không đâu. Tổ mẫu trước nay hiền lành, chỉ là thành kính thật sự, liền ép chúng ta cũng phải thành kính theo.”
Rồi sau đó lại đi xem Lan Sơn Quân, lo lắng nói: “Chỉ là lục tỷ tỷ… lúc người đọc, e là sẽ bị tội.”
Lan Sơn Quân hiểu được ý của nàng. Nhưng nàng chỉ làm như không hiểu, cười hỏi: “Tại sao ta lại phải bị tội?”
Tam thiếu phu nhân mấy ngày gần đây rất có hảo cảm với Lan Sơn Quân, lại thêm hai người đều xem như là “người mới” của nhà này nên đổi xử với nàng cũng tâm hơn một chút, ôn hòa giải thích: “Muội vừa mới trở về, còn mang theo giọng Thục…”
Lan Sơn Quân làm ra một bộ dáng bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Nếu đã vậy thì ta không đi nhé?”
Lan Tuệ và tam thiếu phu nhân lại không dám cãi lời lão phu nhân. Lan Tuệ ra chủ ý: “Lục tỷ tỷ, lát nữa tỷ niệm nhỏ giọng thôi, ta và tam tẩu niệm lớn tiếng hơn một chút, được không?”
Tam thiếu phu nhân ở một bên cười gật đầu. Cũng không nói bảo nàng đi đi, Lan Tuệ còn tiến lên ôm nàng: “Đi thôi, lục tỷ tỷ, đi thôi, chúng ta yểm trợ cho tỷ.”
Lan Sơn Quân hết cách, chỉ có thể bị kéo đi.
Đợi đến khi đến viện Hạc Lộc của lão phu nhân, liền ngồi một bên thấp giọng niệm kinh, cũng không nói nhiều.
Đối với tổ mẫu, nàng cũng không có ấn tượng gì tốt.
Không giống như sự để tâm đối với mẫu thân thời niên thiếu, tổ mẫu không thích nàng, nàng cũng không thích tổ mẫu, lại càng không ít lần lén mắng.
Nhưng mắng xong cũng hối hận, cảm thấy lương tâm của mình không tốt lắm.
Dù sao, đối với một người mẹ đã mất đi hai người con trai, bà không muốn nghe thấy giọng Thục cũng hợp tình hợp lý. Lan Sơn Quân mỗi lần quật cường đến mức quỳ xuống, không hề nhận thua. Nhưng buổi tối trở về, trong lòng lại sẽ dâng lên một cỗ áy náy.