Chương 9

Chương 9
Trước Sau
Trong lòng hắn vẫn nghẹn một cục tức, luôn cảm thấy tính cách của người muội muội này khác xa các tỷ muội trong nhà. Đợi khi về nhà, e là sẽ phải có một thời gian ầm ĩ.

Đến lúc đó đành phải để mẫu thân dạy dỗ nàng cho tốt.

Hắn đi vội vàng, vừa hay đụng phải một người hầu của trạm dịch đang vội vàng bưng chậu nước đến. Liền mắng một câu: “Thằng khốn, dám đâm cả vào người ta!”

Người hầu sợ đến sắc mặt tái nhợt, một mực xin tha, dập đầu. Thấy người giận đùng đùng đi rồi mới dám bưng chậu nước vào nhà. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy vị Lan cô nương đang nhặt chiếc bánh bao trên mặt đất lên, ngay cả bụi cũng không phủi mà trực tiếp bỏ vào miệng.

Hắn mở to mắt nhìn, đặt chậu nước xuống rồi quay về nói thầm với quản sự: “Thật kỳ lạ, hai huynh muội khác nhau một trời một vực, một người thì mũi hếch lên trời, một người thì miệng gặm bụi.”



Ngày hôm sau, trời cuối cùng cũng quang đãng, tuyết trên đường cũng đã được dọn sạch. Lan tam thiếu gia vì chuyện hôm qua không thoải mái, có chút không tự nhiên nói với Lan Sơn Quân: “Chúng ta phải nhanh chóng trở về.”

Lan Sơn Quân lại dường như coi chuyện hôm qua chưa từng xảy ra, cười nói: “Được.”

Trên mặt Lan tam thiếu gia lúc này mới khá hơn một chút.

Hắn cưỡi ngựa, bên cạnh là xe ngựa của Lan Sơn Quân, phía sau đi theo mấy gia nhân, cũng không có hòm xiểng gì, quả thực nhẹ nhàng.

Dịch thừa ra tiễn, cung cung kính kính. Lan tam thiếu gia thấy vậy thì cảm thấy rất thoải mái. Thoải mái rồi, cuối cùng không nhịn được tính tình của mình, hỏi: “Úc đại nhân đâu?”

Dịch thừa: “Úc đại nhân còn ở trong trạm dịch ạ.”

Vừa mới dứt lời liền thấy người đó nắm ngựa đi ra, cách họ mấy trượng, xa xa nhìn nhau.

Tuyết trên đất trong sạch, hắn mặc một thân áo vải đơn giản, mộc mạc, nắm một con tuấn mã tinh thần sáng láng, cũng đang nhìn về phía họ.

Lan tam thiếu gia bĩu môi. Lan Sơn Quân lại đột nhiên nhớ lại trong bút ký của hắn, dòng đầu tiên viết: Nguyên Thú năm thứ ba mươi tư, ta bảy tuổi gặp Ổ tiên sinh, được ban cho một con ngựa con. Tiên sinh răn dạy: Cẩu lợi xã tắc, tử sinh dĩ chi*. Ta ghi nhớ lời này, sợ quên đi, nên ghi lại bút ký.

*Cẩu lợi xã tắc, tử sinh dĩ chi: Vì lợi ích của xã tắc, sống chết không màng.

Mà vào năm Nguyên Thú thứ năm mươi bảy, khi đầu của hắn bị tiên sinh của hắn một đao chém xuống, nàng cũng đã từng tận mắt chứng kiến con ngựa đã già đi này của hắn xông vào pháp trường, muốn kéo đi thi thể của hắn. Cuối cùng không được, nó rên rỉ, hai mắt đẫm lệ, đâm chết vào cột đá đã trói nửa người hắn.

Lan Sơn Quân thổn thức một tiếng, bỗng nhiên dâng lên một cỗ đồng cảm như bản thân mình cũng bị, rồi sau đó khẽ hành lễ với hắn cách cánh đồng tuyết mênh mông.

Bất luận chuyện cũ năm xưa ra sao, nàng quả thực đã từng dựa vào chí lớn ngút trời trong bút ký của hắn để vượt qua từng ngày.

Hôm nay tương phùng, trở về Lạc Dương, mong quân tốt lành.



Giống như kiếp trước, cả nhà Trấn Quốc Công phủ đều đứng ở cổng lớn đón người. Khi Lan Sơn Quân xuống xe ngựa, Trấn Quốc công phu nhân Chu thị không kìm được mà đi nhanh vài bước, suýt chút nữa ngã xuống. Lan Sơn Quân nhanh tay, vội vàng đỡ lấy cánh tay bà, đỡ người dậy.

Chu thị bật khóc, ôm lấy người nàng, ôm thật chặt: “Con gái của ta!”

Một đám người lại đây khuyên giải, ai nấy đều hốc mắt hoe đỏ. Vẫn là Trấn Quốc công lão phu nhân lên tiếng: “Vào trong phòng trước đã, trời giá rét, đừng để người bị đông lạnh.”

Chu thị “vâng” một tiếng, nắm chặt tay Lan Sơn Quân không buông. Đợi đến khi vào trong phòng, bà lại lần lượt giới thiệu cho nàng những người thân trong nhà.

“Đây là tổ mẫu của con, mau quỳ xuống dập đầu đi.”

Lan Sơn Quân thấp giọng gọi một câu: “Tổ mẫu.”

Giọng Thục vừa thốt ra, thần sắc lão phu nhân Trấn Quốc công hơi sững lại, trong lòng dâng lên vẻ không tự nhiên, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ nói: “Mau đứng dậy.”

Chu thị lại không hề để ý đến những chuyện đó, bà vô cùng vui mừng, ôm lấy Lan Sơn Quân không buông, lại chỉ vào một đôi phu thê: “Đây là tứ thúc và tứ thúc mẫu của con.”

Lan Sơn Quân tiếp tục dập đầu.

Còn lại là anh chị em, Trấn Quốc Công phủ con cháu không nhiều, cộng cả nàng mới có bảy người. Nhưng đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân đang làm quan ở Dự Châu, nhị cô nương đã gả đi nơi khác cho nên ở đây tiểu bối chỉ có năm người.

Phu thê tam thiếu gia của tam phòng, thất cô nương. Tứ thiếu gia và ngũ thiếu gia của tứ phòng.

Như thế, sau một hồi nhận thân, lặt vặt vụn vặt, Lan Sơn Quân cũng nhận được không ít lễ vật. Nàng cảm tạ từng người một, trông lại có vẻ vững vàng, văn tĩnh, thông tuệ, lanh lợi.

Chu thị nhìn mà mừng rỡ, ôm lấy nàng nói: “Tổ phụ và phụ thân của con đang ở trong quan cầu phúc cho các tướng sĩ đã hy sinh nên không thể về. Con e là phải đợi đến lúc ăn tết mới có thể gặp được.”
Trước Sau
BÌNH LUẬN (1)