Nàng ta hỏi: “Muội muội thích xiêm y màu gì? Thích hoa văn kiểu gì?”
Lan Sơn Quân: “Ta không kén chọn.”
Tam thiếu phu nhân nhướng mày.
Khẩu vị đồ ăn không kén, xiêm y, trang sức cũng không kén. Nói là không chú trọng, thật ra là không tự tin. Trong lòng nàng bỗng có chút thương hại, cho rằng Lan Sơn Quân vừa trở về còn sợ hãi, cái gì cũng không dám đòi hỏi nhiều.
Người ta luôn thích thương hại kẻ yếu, nàng ta nói: “Vậy thì ta sẽ chọn thêm vài thứ cho muội muội xem.”
Lan Sơn Quân mỉm cười: “Đa tạ tẩu tẩu.”
Tam thiếu phu nhân hài lòng rời đi. Chu thị rất vui khi thấy trong nhà hòa thuận, lại bảo Lan Sơn Quân buông thế gia phổ xuống, dịu dàng nắm tay nàng đi luyện chữ: “Chữ của con rất không tồi, nhưng nhìn giống như đã lâu không động đến bút nên cũng sẽ lạ tay. Hôm nay cứ luyện lại nét cơ bản trước, ngày mai quen thuộc rồi thì bắt đầu sao chép Thái Bình Kinh? Đợi đến lúc ăn tết có thể đưa cho tổ phụ và phụ thân con hai cuốn Thái Bình Kinh, đó là hiếu tâm lớn nhất.”
Lan Sơn Quân thấp giọng vâng dạ.
Chu thị liền ngồi một bên nghiền mực cho nàng, từ đáy lòng vui mừng nói: “Con không biết đâu, đưa con và Tuệ Tuệ đi chúc tết, đây là chuyện chỉ có trong mơ. Ta thường xuyên mơ thấy, mơ thấy năm đó con không qua đời, ta liền có hai người con gái. Vậy thì lúc ăn tết, ta sẽ mang theo các con đón giao thừa, đốt pháo…”
Nói rồi, hốc mắt bà đỏ lên, lại rơi lệ.
Các bà vú bên cạnh liền khuyên giải. Chu thị tự thấy mình mất mặt, ngẩng đầu lên xem Lan Sơn Quân, sợ nàng bị mình ảnh hưởng cũng rơi nước mắt, kết quả lại thấy nàng sững sờ ở đó, dường như đã xuất thần đi đâu đó.
Bà buồn cười véo véo mặt con gái: “Sơn Quân?”
Lan Sơn Quân hoàn hồn lại. Chu thị cười nói: “Sao vậy?”
Lan Sơn Quân lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Chỉ là đột nhiên nhớ lại một chuyện.
Nàng nhớ kiếp trước vì không biết chữ nên nàng không thể “tận hiếu” với tổ phụ và phụ thân. Trước tết lại vì “không có giáo dưỡng” mà bị tổ mẫu và mẫu thân giữ lại trong nhà, cũng không được theo ra ngoài thăm hỏi.
Năm đầu tiên nàng đến Lạc Dương, có một nửa thời gian là quạnh quẽ.
Cũng may nàng đã quen với sự quạnh quẽ, tự tìm thú vui bằng cách bắt cá trong ao ra nướng ăn, đem vảy cá dán lên cửa, ngụ ý năm năm có thừa.
Mẫu thân nhìn thấy lại không vui, thở dài nói: “Sơn Quân, con phải sửa.”
Lan Sơn Quân cảm thấy mẫu thân có thành kiến với nàng.
Chính mình bắt một con cá thì có thể thế nào chứ? Chuyện này nếu đổi lại là người khác làm chỉ có thể xem như một chuyện thú vị nơi khuê các. Nhưng đến chỗ của nàng, vì nàng không hiểu quy củ liền trở thành man di của Thục Châu.
Nàng nói: “Lẽ nào con gái nhà khác chưa từng bắt cá sao? Con gái nhà võ tướng cũng chưa từng có? Lẽ nào trong quy củ của thế gia có quy định không được dán vảy cá lên cửa?”
Nàng ngồi nghiêm chỉnh, làm tốt chuẩn bị muốn cùng mẫu thân lý luận. Nhưng thủ đoạn của gia đình giàu có không phải là nàng có thể hóa giải. Mẫu thân chỉ cần bắt người bên cạnh nàng ra đánh là nàng đã không có cách nào.
Nàng còn nhớ rõ, người đầu tiên vì nàng mà bị đánh chính là Huyền Hạ. Ngày hôm đó, nàng đã mang theo Huyền Hạ đi bắt cá.
Ngày tết, bàn tay của Huyền Hạ bị đập nát, tim của nàng cũng theo đó mà lạnh đi.
Đây hẳn là bắt đầu của sự bất hòa giữa nàng và mẫu thân.
Mà hiện tại, mẫu thân nói bà thật ra đã nghĩ đến việc đưa nàng và Tuệ Tuệ cùng nhau đón giao thừa, ra ngoài chúc tết trong vô số giấc mơ…
Bàn tay đang sao chép Thái Bình Kinh của nàng khựng lại, mực nước làm hoen nửa trang giấy.
Trang giấy này không thể dùng được nữa. Mẫu thân không hề trách cứ nàng, chỉ bảo nàng đổi một trang khác để viết, rồi sau đó cầm lấy tờ giấy bỏ đi, nhìn một cái, kỳ quái nói: “Sơn Quân, chữ này của con không giống như theo sư phụ của con học. Ta thấy không có chút hàm ý Phật thiền nào cả mà lại có một cỗ …”
Bà cân nhắc dùng từ: “…Mộg cỗ khí thế muốn phá tan trời xanh.”
Bà nhìn Lan Sơn Quân, lại nhìn chữ trên giấy: “Tính nết của con dịu dàng, chữ lại khác biệt, chắc vẫn vẫn còn tâm tính của thiếu niên.”
Đây cũng không phải là chuyện xấu, Chu thị cười nói: “Người sống, là phải có tâm chí mượn gió tốt để đưa mình lên mây xanh.”
Thần sắc Lan Sơn Quân phức tạp, buông bút, cuối cùng nhìn chăm chú về phía mẫu thân: “Thật sao ạ?”
Chu thị: “Thật. Thiếu niên nào mà chưa từng như vậy?”
Nhưng Lan Sơn Quân lại nhớ rõ, mẫu thân ở kiếp trước từng trách cứ nàng: “Chữ của con quá sắc bén, đợi khi nào con mài đi được cỗ dã tâm này rồi hãy cùng ta học những thứ khác.”
Hai kiếp, cùng một bàn tay viết chữ, thế mà lại vì sự khác biệt sau khi nàng trở về phủ mà cũng trở nên khác biệt đến vậy.