Mặc Duyên Như Mộng
0.0 eye 15 eye 1,785
Giới Thiệu

Lan Sơn Quân vốn là một cô nhi lớn lên ở Hoài Lăng nhờ cơm trăm họ, học được một tay nghề mổ lợn, dự định mở một lò mổ để mưu sinh. Nào ngờ, trời xanh lại trêu đùa nàng một vố.

Năm mười sáu tuổi, nàng được đón về Trấn Quốc Công phủ ở Lạc Dương, trở thành vị đích thứ nữ lưu lạc bên ngoài của Quốc công.

Lúc đầu, nàng cứ ngỡ đó là ông trời thấy nàng mổ lợn quá đáng thương nên mới ban ân. Mãi sau này, qua mười năm nơm nớp lo sợ, vội vã gả chồng, chịu đựng mười năm coi thường, rồi bị nhốt vào một tiểu viện tối tăm không thấy ánh mặt trời, nàng mới bừng tỉnh nhận ra: từ chốn thôn dã đến kinh thành hẳn là sự trừng phạt của trời xanh vì nàng đã sát sinh quá nhiều, chứ không phải là ân huệ.

Lại một năm nữa trôi qua, nàng bị giam cầm trong tiểu viện không thấy ngày tháng, không biết nhật nguyệt đổi dời, sống qua ngày bằng cơm thừa canh cặn, chịu đủ mọi khổ sở. Nhưng nàng vẫn không cam lòng, không dám chết đi.

Niềm an ủi duy nhất giúp nàng vơi đi sầu muộn là trong bóng tối, nàng đã sờ được một quyển sách.

Cửa sổ chưa từng bịt kín, vẫn còn lọt vào một tia nắng xuân.

Nàng từ từ dịch người đến bên cửa sổ, nương theo chút ánh sáng le lói đó để đọc.

Đây là một quyển bút ký ghi lại những suy ngẫm của một thiếu niên từ sáu đến mười sáu tuổi. Trong đó có nhiệt huyết ngập tràn, có chí lớn mênh mông. Hắn cảm thấy mình như một thanh bảo kiếm, chỉ còn chờ quân vương rút ra khỏi vỏ.

Nàng nhận ra người viết. Đó chính là Úc Thanh Ngô, người đã cùng nàng bước lên đoạn đầu đài vào ngày nàng bị đưa đi khỏi Lạc Dương.

Cho nên, khi trở về năm mười sáu tuổi, lần đầu tiên gặp gỡ Úc Thanh Ngô, nàng đã cảm thấy hắn là một người bạn thân đáng thương trên trang giấy.

Mãi cho đến khi nàng gian nan nắm lại vận mệnh của mình ở Lạc Dương, vô tình nghe được những tiếng lòng của hắn, từ trong ánh nắng xuân tươi đẹp mà thấy được nội tâm do dự, giằng xé, thống khổ nhưng vẫn không nguôi chí lớn, thấy hắn dứt khoát kiên quyết bước về phía con đường chết, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một nỗi uất hận.

Vận mệnh của họ sao mà tương tự, đều không đáng phải chết dưới những mưu mô của quyền quý.

Nàng và hắn, cả hai đều phải được sống.

BÌNH LUẬN (1)