Chương 1

Chương 1
Sau
Năm Không Sương thứ nhất, ngày mồng bảy tháng ba.

Khương Hoạ đang quỳ trước linh đường sơ sài, đôi mắt đỏ hoe nhìn tấm linh vị đơn sơ trên bàn gỗ, thân hình tiều tụy.

Bảy ngày trước, di nương (*) để lại vài lời ngắn ngủi rồi tự vẫn trong phòng.

Lúc ấy vừa mới qua năm mới, chuyện tự vẫn xui xẻo như vậy, ai nấy đều kính nhi viễn chi. Nàng đã cầu xin suốt ba ngày, đem hết số ngân lượng ít ỏi còn lại sau khi chữa bệnh cho di nương, van xin hồi lâu mới đổi được một cỗ quan tài và tấm linh vị trong căn phòng này.

Dù đã bảy ngày trôi qua, Khương Hoạ vẫn không thể hiểu nổi, vì sao di nương lại tự vẫn.

Nàng gần như chết lặng chuẩn bị hậu sự cho di nương, nhưng mỗi khi rảnh rỗi, cảnh tượng ngày hôm đó lại đột ngột hiện về trước mắt.

(*) di nương: vì ở Khương Hoạ là thứ nữ, nên không được gọi mẹ ruột là mẫu thân mà sẽ gọi là di nương.

...

Hôm đó nắng rất đẹp, nàng vừa được tổ mẫu hứa gả, định đem tin vui về hôn ước sắp tới nói cho di nương. Nàng vốn muốn tạo cho di nương một bất ngờ, nên đã không gõ cửa.

Thế nhưng khi nàng đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là một thi thể mảnh mai gầy gò, di nương treo mình trên một dải lụa trắng, thân thể buông thõng xuống. Khi nàng run rẩy, men theo thân thể ấy nhìn lên, liền thấy gương mặt trắng bệch gầy gò, không còn chút hơi thở nào của di nương.

Trên chiếc bàn bên cạnh, có một bức thư nhỏ di nương để lại cho nàng.

Trên trang giấy Tuyên Thành đã ố vàng, nét chữ rất dịu dàng: "Tuyết ở Trường An lạnh quá, mỗi mùa đông đều rét buốt thấu xương. Đoàn Nhi, hãy đưa a nương đi, chúng ta cùng đến Giang Nam nhé."

Nàng không có thời gian đọc thư, luống cuống dựng chiếc ghế đẩu bị ngã bên cạnh dậy, trèo lên, muốn ôm di nương xuống. Nhưng sức nàng quá yếu, chiếc ghế lại liên tục lung lay, trong lúc hoảng loạn dù đã ôm được di nương xuống, nhưng chính nàng lại hụt chân, ngã thẳng xuống đất.

Nàng theo phản xạ mà che chở cho thân thể di nương, tay ghì chặt lấy cổ người, không muốn để di nương bị ngã. Khoảnh khắc cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ đầu ngón tay, nàng cũng ngã mạnh xuống đất.

Có lẽ là quá đau, nàng ôm lấy thân thể di nương, nước mắt bỗng dưng tuôn rơi, hồi lâu vẫn chưa thể phản ứng lại.

Thân thể của di nương, sao lại… lạnh như vậy chứ?

Những giọt lệ nóng hổi trào ra khỏi mi, nàng hoảng hốt bò dậy, ôm di nương vào lòng, ngơ ngác gọi: "Di nương, di nương… Di nương… "

Nhưng dù nàng có gọi thế nào, di nương cũng chỉ mềm oặt ngã vào lòng nàng, tay bà vẫn rất mềm, eo vẫn rất mềm, chỉ là, tất cả đều lạnh lẽo…

Ánh nắng ngoài cửa sổ, theo cánh cửa đang rộng mở, chiếu vào trong phòng.

Mãi cho đến khi ánh nắng đầu xuân dần tắt, di nương trong lòng nàng vẫn không tỉnh lại. Khương Hoạ ngơ ngẩn gạt những lọn tóc trên trán cho di nương, đôi mắt thất thần tuôn lệ.

Nàng, nàng không còn di nương nữa rồi.

...

Theo quy củ lúc bấy giờ, trưởng bối qua đời, tiểu bối phải thủ linh bảy ngày.

Khương Hoạ chưa từng lo liệu tang lễ, vì vậy ngay lập tức, nàng đến cầu xin tổ mẫu. Trong phủ này, nếu còn có ai đối xử tốt với nàng và di nương, người đầu tiên Khương Hoạ nghĩ đến, chỉ có tổ mẫu.

Nhưng chưa kịp gõ cửa, thị vệ gác cổng đã vội nói: "Tam tiểu thư, lão phu nhân hai hôm trước đã đến chùa Thiện Hỉ cầu phúc rồi ạ. Nếu Tam tiểu thư muốn tìm lão phu nhân, có lẽ phải đợi vài ngày."

"Vài ngày… vậy là mấy ngày?" Thi thể của di nương sao có thể chờ đợi, trong lúc hoảng loạn, nàng nắm lấy tay thị vệ.

Khi nói những lời này, hốc mắt nàng đỏ hoe tựa như muốn khóc ra máu, hoảng loạn đến cực điểm.

Thị vệ thấy vậy liền chút có chút hoảng sợ, nói năng cũng có chút lắp bắp: "Có lẽ phải bốn năm ngày, Tam tiểu thư nếu thật sự gấp gáp, có thể gửi thư qua đó. Chỉ là, chỉ là lần này lão phu nhân hẹn cùng Thanh Ngọc trưởng công chúa. E, e là sẽ không về kịp."

Đầu óc Khương Hoạ rối bời, từ lúc nhìn thấy di nương tự vẫn, nàng chỉ dựa vào một chút hơi sức để suy nghĩ và hành động. Thị vệ nói như vậy, tức là mấy ngày tới tổ mẫu sẽ không về.

Tổ mẫu không về, nàng còn có thể tìm ai?

Nha hoàn Hiểu Xuân bên cạnh lo lắng nhìn Khương Hoạ, chỉ sợ nàng không biết lúc nào sẽ ngã quỵ xuống đất.

Khương Hoạ đứng trước sân của tổ mẫu, ngơ ngác nhìn con đường đan xen phía trước.
Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyễn Trang

    Nguyễn Trang

    Tác giả viết chắc tay. Có điều khi hai con hến ở dí nhau..ta nói đọc mà cảm nhận được cái không khí luôn

    3 ngày trước
  • Namnam

    Namnam

    Hay

    4 ngày trước
  • Thiên Tư Lăng

    Thiên Tư Lăng

    Truyện hay lắm nha mn

    1 tuần trước
  • diệp trần

    diệp trần

    Truyện được viết khá lôi cuốn!

    1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    chương 269: khi 2 con hến gặp nhau, chẳng lẽ drop truyện vì quỷ này. tức

    1 tuần trước
    • GrooGroo

      GrooGroo

      Haha lúc edit t cũng nghĩ giống bạn, hai người nch với nhau 1 câu là truyện này thành đoản văn liền :))) Đỡ tốn nước mắt độc giả

      1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    Chương 156. Phải chi đây là đoản văn. Câu chuyện kết thúc ở đoạn vừa đến Giang Nam xong cưới xong nu9 hạnh phúc suốt đời thì tốt biết mấy

    2 tuần trước
  • Tieu An

    Tieu An

    Phần đầu hơi nặng nề nhưng truyện cuốn

    2 tuần trước
  • Ngabui

    Ngabui

    Hay lắm

    3 tuần trước
  • Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Mới đọc mấy chương đầu mà phải công nhận tác giả khắc họa tâm lý nhân vật rất chắc tay

    3 tuần trước
  • Hao Pham

    Hao Pham

    Truyện hay nhẹ nhàng sâu lắng

    3 tuần trước