Chương 19

Chương 19
Trước Sau
Nghĩ đến đây, trong mắt Quất Đường ngầm chứa vài phần tức giận, ngay cả đối với Tạ Ngư Uyển cũng giận lây vài phần.

Nhìn hành động thất lễ của Quất Đường, Khương Hoạ bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ nói: "Quất Đường."

Sau đó nhìn về phía người đưa thư, nhận lấy thư: "Ta đã biết rồi, người trong phủ tuy đông, nhưng phòng trống vẫn còn. Quất Đường, lát nữa sắp xếp cho Ngư Uyển cô nương đến viện ở Nam Uyển."

Sau đó, đầu ngón tay nàng theo bản năng vuốt ve bức thư trong tay, nụ cười dịu dàng: "Đợi đến khi phu quân trở về, ta sẽ truyền đạt ý của các trưởng lão và bức thư cho phu quân. Tiểu ca cũng đã đi đường vất vả rồi, hôm nay hãy nghỉ ngơi ở phòng khách trong phủ đi. Quất Đường, ngươi bây giờ đi sắp xếp, tiểu ca và Ngư Uyển cô nương, nhất định phải sắp xếp ổn thỏa."

Nụ cười của nàng dịu dàng đoan trang, sắp xếp hợp tình hợp lý, khiến người ta không thể tìm ra một chút sai sót. Ngay cả tiểu ca đến đưa thư, cũng có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, cô nương này được gửi đến, là để làm thiếp cho đại nhân…

Sau khi Quất Đường dẫn tất cả mọi người đi xuống, Khương Hoạ vẫn giữ vẻ dịu dàng bình tĩnh như trước mặt mọi người. Đợi đến khi Quất Đường trở lại, nhìn thấy sự phẫn nộ không thể che giấu trong mắt Quất Đường, nàng mỉm cười dịu dàng, nắm lấy tay Quất Đường: "Vừa rồi Quất Đường không hợp quy củ, khiến người ta chê cười."

Quất Đường khẽ hừ một tiếng: "Vậy nương tử kéo tay ta như vậy cũng không hợp quy củ."

Tự xưng là "ta", xem ra vẫn chưa quá tức giận.

Khóe môi Khương Hoạ có chút ý cười, vẫy tay với Quất Đường, ra hiệu cho Quất Đường cúi đầu.

Quất Đường thấy xung quanh không có ai, liền ngoan ngoãn ghé tai vào môi Khương Hoạ, liền nghe thấy Khương Hoạ cười nói: "Dù sao, chàng cũng sẽ không đồng ý đâu."

Khi nói những lời này, trong mắt Khương Hoạ đầy ý cười rạng rỡ, giống như những bông hoa xuân nở rộ, bất cứ ai nhìn thấy đều nhận ra đây là dáng vẻ hạnh phúc.

Quất Đường cũng bị chọc cười, lẩm bẩm một tiếng: "Cũng phải, trước đây những người trong tộc gửi đến bao nhiêu cô nương, công tử một người cũng không nhận. Ngay cả người do Hoàng thượng ban tặng, công tử cũng từ chối. Những người này thật không có mắt, công tử và nương tử yêu thương nhau như vậy, họ lại cứ cố nhét người vào."

Nhìn dáng vẻ của Quất Đường, vậy mà còn tức giận hơn cả chính Khương Hoạ.

Khóe môi Khương Hoạ mỉm cười, nàng đã tin tưởng phu quân, vậy nên dù cho có bao nhiêu người cũng không sao, nàng sẽ không vì chuyện như vậy mà tự mình tức giận nữa.

Cũng chính vì vậy nên cô nương trong tộc có thân thế gần giống di nương được gửi đến, dù nàng biết ý của người trong tộc là muốn cô nương đó làm thiếp cũng không có phản ứng gì lớn.

Dù mục đích của người trong tộc không trong sáng, nhưng cô nương quả thực có gia thế đáng thương, vì di nương, nàng lại càng thương yêu nàng ta thêm vài phần. Phòng khách của phủ Thừa tướng rất nhiều, muốn ở lại Trường An, ở lại là được.

Đợi một thời gian nữa, nàng sẽ đi hỏi ý kiến của Tạ Ngư Uyển. Nàng ta đã đến tuổi cập kê, nếu bên trong tộc không có sắp xếp, nàng có thể sắp xếp cho nàng ta.

Khi Quất Đường vào, đã thấy Khương Hoạ đang lật xem danh sách những nam tử đến tuổi kết hôn ở thành Trường An.

Mắt Quất Đường giật một cái, đi đến trước mặt Khương Hoạ, lẩm bẩm: "Nói trước, ta không gả đâu."

Khương Hoạ vừa tức vừa buồn cười, gõ đầu nàng ta một cái: "Ai nói tìm cho ngươi?"

Quất Đường linh tính mách bảo: "Ồ, vậy là tìm cho Tạ tiểu thư sao?"

Khương Hoạ mỉm cười: "Ừm, dù bên trong tộc có ý định gì, nàng ta cũng đã đến tuổi cập kê rồi. Thân thế như vậy, nếu không lựa chọn cẩn thận, sau này sợ bị nhà chồng hành hạ."

Quất Đường cẩn thận nhìn nương tử nhà mình, thấy tâm trạng của Khương Hoạ không có gì khác thường mới yên tâm. Lý do nàng không muốn để Tạ Ngư Uyển ở lại trong phủ, chính là vì sợ nương tử nhìn thấy Tạ Ngư Uyển, sẽ nhớ đến di nương.

Những năm nay nương tử khó khăn lắm mới vượt qua được, nàng ta không muốn nương tử buồn lòng thêm nữa.

Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của nương tử, cũng yên tâm hơn nhiều.

Nghĩ như vậy, Quất Đường ôm lấy Khương Hoạ, cũng bắt đầu chỉ trỏ vào cuốn sổ: "Nhị công tử nhà này ta biết, không thể gả được, trước đây đánh bạc trực tiếp đem tiểu thiếp ra làm tiền cược."

Khương Hoạ cũng nhỏ giọng nói một câu: "Thất công tử Trần gia cũng không được, nghe các phu nhân khác nói, tính tình u uất, động một chút là đánh người."

Khương Hoạ thực ra rất bận, mỗi ngày không có bao nhiêu thời gian, thực sự có thể dư ra.

Vì buổi trưa cùng Quất Đường lật xem sổ sách nhiều hơn một chút, nên công việc hôm nay, xử lý xong, trời đã hoàn toàn tối rồi. Đóng sổ sách lại, Khương Hoạ đẩy cửa sổ ra, ánh trăng chiếu lên gương mặt xinh đẹp của nàng, phản chiếu chút ánh sáng.

Lý do nàng có thể nhàn rỗi như vậy, đương nhiên là vì...

Phu quân không có trong phủ.

Mấy ngày trước, phu quân bị Thánh thượng cử đi Hoài Nam. Thư gửi về trước đó, chỉ nói không biết khi nào về, bây giờ vẫn chưa khởi hành. Vậy tính ngày thư đến, dù ngày hôm sau khởi hành, nhanh nhất cũng phải hai ngày sau."

Mấy ngày nay nàng bận rộn hơn một chút, không thể để đến lúc phu quân bận rộn nửa tháng trở về, nàng, người làm nương tử, lại không có thời gian.

Nghĩ như vậy, Khương Hoạ ngồi xuống bàn sách, lật ra một cuốn sổ sách mới.

"Quất Đường, thắp thêm một ngọn đèn."

Quất Đường lắc đầu, cũng biết không thể khuyên được, thắp xong đèn dầu, liền đi xuống chuẩn bị đồ ăn khuya.

...
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyễn Trang

    Nguyễn Trang

    Tác giả viết chắc tay. Có điều khi hai con hến ở dí nhau..ta nói đọc mà cảm nhận được cái không khí luôn

    3 ngày trước
  • Namnam

    Namnam

    Hay

    4 ngày trước
  • Thiên Tư Lăng

    Thiên Tư Lăng

    Truyện hay lắm nha mn

    1 tuần trước
  • diệp trần

    diệp trần

    Truyện được viết khá lôi cuốn!

    1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    chương 269: khi 2 con hến gặp nhau, chẳng lẽ drop truyện vì quỷ này. tức

    1 tuần trước
    • GrooGroo

      GrooGroo

      Haha lúc edit t cũng nghĩ giống bạn, hai người nch với nhau 1 câu là truyện này thành đoản văn liền :))) Đỡ tốn nước mắt độc giả

      1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    Chương 156. Phải chi đây là đoản văn. Câu chuyện kết thúc ở đoạn vừa đến Giang Nam xong cưới xong nu9 hạnh phúc suốt đời thì tốt biết mấy

    2 tuần trước
  • Tieu An

    Tieu An

    Phần đầu hơi nặng nề nhưng truyện cuốn

    2 tuần trước
  • Ngabui

    Ngabui

    Hay lắm

    3 tuần trước
  • Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Mới đọc mấy chương đầu mà phải công nhận tác giả khắc họa tâm lý nhân vật rất chắc tay

    3 tuần trước
  • Hao Pham

    Hao Pham

    Truyện hay nhẹ nhàng sâu lắng

    3 tuần trước