Chương 60

Chương 60
Trước Sau
Nàng vốn không muốn thô bạo như vậy. Nàng muốn nói chuyện tử tế với Khương Ngọc Oánh, chỉ cần Khương Ngọc Oánh chịu nói cho nàng biết chuyện của di nương, nàng có thể đảm bảo cho nàng ta nửa đời sau vô lo.

Nàng đã tra ra được sự thật về việc Khương Ngọc Oánh và Vương Tam công tử hòa ly là do Vương Tam công tử dính vào nợ nần cờ bạc, Khương Ngọc Oánh lấy điều kiện nàng ta trả nợ cờ bạc cho hắn ta, để hòa ly với hắn ta.

Nàng vốn định nói, chỉ cần nàng ta chịu nói cho nàng biết sự thật về cái chết của di nương, nàng có thể thay nàng ta trả món nợ đó, rồi cho nàng ta thêm một khoản tiền, từ nay về sau không phung phí, nàng ta có thể sống cả đời vô lo.

Nhưng Nhị tỷ tỷ của nàng, quả nhiên, vẫn kiêu ngạo như ngày nào, vẫn khiến nàng chán ghét như ngày nào.

Nàng nhìn Khương Ngọc Oánh đang ngất trên mặt đất, bộ váy màu đỏ tươi xoắn lại. Đầu đập vào cửa, nhuốm một vệt máu.

Nàng không có cảm giác gì.

Bởi vì ngày xưa, những chuyện như thế này đều xảy ra trên người nàng. Cho dù là có vay có trả, Khương Ngọc Oánh cũng phải mất nhiều năm mới có thể trả hết tội nghiệt của mình.

...

Nàng những năm qua không hề tính toán chỉ vì tổ mẫu cầu xin. Người lớn tuổi duy nhất đối xử tốt với nàng thuở nhỏ đã quỳ trước mặt nàng, một tiếng phu nhân, hai tiếng phu nhân.

Tổ mẫu nói: "Phu nhân, Ngọc Oánh đứa nhỏ này, trước đây không hiểu chuyện, sau này chúng ta sẽ dạy dỗ nó cẩn thận."

Tổ mẫu còn nói: "Xin phu nhân, hãy tha cho Ngọc Oánh, nó chỉ là bị chiều hư thôi, phu nhân đừng chấp nhặt với nó."

Tổ mẫu nước mắt lưng tròng, thậm chí còn quỳ xuống.

Nương tử có biết... đầu ngón tay của nàng, vẫn luôn run rẩy không?

Cảm giác quen thuộc này, khiến Quất Đường kinh ngạc. Nàng ta suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra, ngày trước khi nương tử miệng nói muốn nạp thiếp cho công tử, cũng là bộ dạng này.

Nàng ta quay đầu nhìn về phía Hàn Thiền đang cúi đầu đứng ở phía trước, một góc trong lòng, dường như sắp sụp đổ.

Linh cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra, vào khoảnh khắc này, vô cùng mãnh liệt. Nhưng đối mặt với nương tử đang thất thần uống trà, đối mặt với Hàn Thiền đang lặng lẽ nhét Khương Ngọc Oánh vào bao tải, nàng ta một câu, cũng không nói nên lời.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên ồn ào.

"Thiên tử bị hành thích, thiên tử bị hành thích..."

"Nghe nói là An Vương kia lòng dạ khó lường, tìm thích khách, ở trong cung điện, công khai hành thích."

"Lòng dạ đáng diệt, lòng dạ đáng diệt mà, năm đó An Vương đã hành thích một lần rồi, thiên tử nhân từ không truy cứu. Bây giờ lại..."

"Giết chết An Vương, giết chết An Vương..."

Trong chốc lát, tin tức thiên tử bị hành thích lan truyền khắp các hang cùng ngõ hẻm, cũng theo những sợi mưa, truyền đến tửu lầu đông đúc người này. Khương Hoạ ngồi trên tửu lầu, nhìn mọi thứ hỗn loạn trong màn mưa.

Trong lúc chưa hoàn hồn, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang lao nhanh. Quất Đường nhìn theo ánh mắt của nàng, phát hiện dấu hiệu trên đó, là của phủ Thừa tướng.

Đây là... hướng vào cung.

Xe ngựa trong phủ, hướng vào cung, vào lúc này, chỉ có thể có một người - công tử.

Khương Hoạ đương nhiên cũng nghĩ đến, ánh mắt nàng rất nhẹ, nhưng lại dường như, chẳng có gì. Một lúc lâu sau, chỉ khẽ nói với Quất Đường: "Hôm nay, chắc là không ăn sủi cảo được rồi."

Dường như lại suy nghĩ điều gì, nàng dùng khăn tay lau tay, nói nhỏ: "Cũng tốt, cũng đâu phải chỉ có một ngày Đông Chí này. Quất Đường sau này lại dạy ta làm sủi cảo được không?"

Quất Đường không dám nói 'không được'.

Nàng ta nhìn nương tử từ sau khi Khương Ngọc Oánh bị đánh ngất, vẫn luôn dùng khăn tay lau tay mình, gần như sắp lau rách cả một lớp da trên tay.

Nàng ta không rảnh để tâm đến sủi cảo hay không sủi cảo, chỉ vội vàng lật tìm xà phòng thơm từ bên cạnh, rồi tìm một chậu nước ấm, bưng đến trước mặt nàng: "Bên ngoài mưa lớn như vậy, nương tử rửa tay đi ạ. Ta đi gọi mấy món ăn, lần trước nương tử đến tửu lầu bên cạnh, quán này thực ra cũng rất ngon."

Động tác lau tay bằng khăn của Khương Hoạ dừng lại, nàng yên lặng đặt những ngón tay thon dài đỏ ửng vào trong chậu đồng. Nước ấm bao bọc lấy tay nàng, nàng im lặng một lúc.

Sau đó, khẽ lắc đầu: "Không cần đâu, đợi mưa nhỏ một chút, chúng ta đi thẳng đến căn nhà ở Nam Sơn."

Quất Đường dùng xà phòng thơm rửa tay cho nàng, yên lặng không nói gì.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyễn Trang

    Nguyễn Trang

    Tác giả viết chắc tay. Có điều khi hai con hến ở dí nhau..ta nói đọc mà cảm nhận được cái không khí luôn

    3 ngày trước
  • Namnam

    Namnam

    Hay

    4 ngày trước
  • Thiên Tư Lăng

    Thiên Tư Lăng

    Truyện hay lắm nha mn

    1 tuần trước
  • diệp trần

    diệp trần

    Truyện được viết khá lôi cuốn!

    1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    chương 269: khi 2 con hến gặp nhau, chẳng lẽ drop truyện vì quỷ này. tức

    1 tuần trước
    • GrooGroo

      GrooGroo

      Haha lúc edit t cũng nghĩ giống bạn, hai người nch với nhau 1 câu là truyện này thành đoản văn liền :))) Đỡ tốn nước mắt độc giả

      1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    Chương 156. Phải chi đây là đoản văn. Câu chuyện kết thúc ở đoạn vừa đến Giang Nam xong cưới xong nu9 hạnh phúc suốt đời thì tốt biết mấy

    2 tuần trước
  • Tieu An

    Tieu An

    Phần đầu hơi nặng nề nhưng truyện cuốn

    2 tuần trước
  • Ngabui

    Ngabui

    Hay lắm

    3 tuần trước
  • Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Mới đọc mấy chương đầu mà phải công nhận tác giả khắc họa tâm lý nhân vật rất chắc tay

    3 tuần trước
  • Hao Pham

    Hao Pham

    Truyện hay nhẹ nhàng sâu lắng

    3 tuần trước