Chương 74

Chương 74
Trước Sau
Khương Hoạ không né, mặc cho cây gậy đánh vào người, nàng nhàn nhạt nhìn lão nhân đang ho vì tức giận.

Tổ mẫu vừa ho, vừa nhìn nàng bằng ánh mắt thất vọng: "Ngươi, ngươi còn biết, nàng ta là tỷ tỷ ruột của ngươi không? Ngươi sao, sao có thể… "

Nói rồi, một cây gậy lại đánh tới.

lão nhân sức yếu, đánh vào người không đau, Khương Hoạ cũng không có ý định né. Nhưng cuối cùng cây gậy này cũng không đánh vào người nàng, lão nhân ho ho, hết sức, cây gậy "bốp… " một tiếng rơi xuống đất.

Nàng không chút biểu cảm, tiến lên đỡ lão nhân, đặt người vào ghế.

"Khương Ngọc Oánh nói với ta, là nàng ta đã giết di nương."

Lão phu nhân cố nén cơn ho dữ dội, lớn tiếng nói: "Hồ đồ, hồ đồ, nữ nhân đó tự mình thắt cổ chết, Ngọc Oánh, Ngọc Oánh chỉ nói hai câu, nữ nhân đó tự mình không chịu được, sao, sao có thể tính là Ngọc Oánh, khụ khụ khụ, giết."

Quả nhiên luôn biết mà.

Ngày đó Khương Ngọc Oánh, quả thật không nói dối.

Khương Hoạ nhìn lão nhân trước mặt.

Cho dù sớm đã biết có sự thiên vị, nghe thấy những lời như vậy, nàng vẫn sững lại một lúc.

Nàng đã không còn trẻ con nữa, không còn cần sự sủng ái của người lớn mới có thể sống qua ngày, nhưng nàng vẫn có chút thất vọng. Nàng tưởng rằng, so với Khương Vũ huynh trưởng, ít nhất tổ mẫu, là người hiểu chuyện và công bằng hơn trong nhà.

Chỉ vì là một mạng người của di nương, liền nhẹ nhàng như vậy sao?

Tại sao chứ.

lão nhân đã bắt đầu khóc lóc: "Ngọc Oánh à, Ngọc Oánh của ta, Khương Hoạ, đó là tỷ tỷ ruột của ngươi đó, cho dù nàng ta từng làm một số chuyện sai trái, ngươi sao có thể trực tiếp giết nàng ta. Thi cốt của Ngọc Oánh đâu, ta phải viết một bức thư gửi đến Thông Châu."

Khương Hoạ im lặng đứng tại chỗ.

Sau đó, khẽ nói: "Tổ mẫu người nghĩ cho kỹ, bây giờ phụ thân và huynh trưởng đều bị giáng chức, trở thành dân thường. Tổ mẫu viết bức thư này, họ chắc chắn sẽ từ Thông Châu chạy đến Trường An. Đường đi nhiều núi, vùng đó lại có bọn cướp hoành hành, có thể bình an đến Trường An, đã là chuyện khó."

Tổ mẫu không thể tin được ngẩng đầu lên, dường như cảm thấy đứa cháu gái trước mặt rất xa lạ.

"Ngươi uy hiếp ta? Cũng phải, ngươi có thể giết cả tỷ tỷ của mình, hoang đường, hoang đường quá. Khương Hoạ, ngươi như vậy sẽ bị báo ứng đó."

Khương Hoạ khẽ cười một tiếng, đột nhiên có chút không nói nên lời.

"Báo ứng? Tổ mẫu, những năm qua, rốt cuộc là ai bị báo ứng, trong lòng người không rõ sao?"

Thân thể lão nhân lập tức cứng đờ, sau đó, một hơi thở yếu đi, như thể trong nháy mắt lại già đi mười tuổi, yếu ớt nói: "Vậy thì ngươi đưa thi cốt của Ngọc Oánh đến đây, người chết rồi, phải chôn cất, ngươi đưa thi cốt của Ngọc Oánh đến đây… "

Ánh mắt Khương Hoạ có chút lạnh, nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ: "Đốt rồi."

lão nhân tức thì sững sờ, một cây gậy liền đánh tới.

Lần này, quả thật rất nặng, khiến Khương Hoạ suýt ngã xuống đất. Nhưng nàng không để ý đến vẻ thảm hại của mình, vịn vào bàn đứng dậy, lặp lại: "Đốt rồi, châm một ngọn lửa đốt rồi. Ta trước mộ của di nương, tự tay châm lửa. Ngọn lửa đó, cũng dữ dội như năm đó."

Nàng nhìn biểu cảm của lão nhân, từng chút một thay đổi, cuối cùng, lão nhân ngồi bệt xuống đất, khóc lóc: "Ngọc Oánh à, Ngọc Oánh à… "

Khóc lóc mấy lần, thấy nàng không để ý, liền oán hận nhìn nàng: "Vậy thì Thừa tướng phu nhân hôm nay tại sao lại đến tiểu viện này của ta?"

Khương Hoạ sững lại, nàng đến đây làm gì?

Nàng nghe thấy chính mình nói: "Tổ mẫu, Khương Ngọc Oánh lúc lâm chung, nói với ta, chuyện này, người, phụ thân, huynh trưởng… Tạ Dục Vãn, mười năm trước đã biết, phải không?"

Nàng không biết mình đã làm thế nào mà không chút biểu cảm nói ra cái tên đó, nhưng khi nàng thốt ra, trong đôi mắt u ám của lão nhân dâng lên nỗi đau đớn, rồi không còn vẻ kiêu ngạo ngày xưa nữa.

lão nhân quỳ xuống, níu lấy vạt váy của nàng: "Thừa tướng phu nhân, cầu xin người, hãy tha cho nhi tử và cháu trai của ta, người gây nghiệp đã đi rồi, bị phu nhân người đốt đến không còn xương cốt, họ chỉ là biết chuyện, chuyện này không liên quan gì đến họ."

Đầu ngón tay Khương Hoạ run lên, khẽ hỏi: "Phụ thân, huynh trưởng, Tạ Dục Vãn, từ đầu đã biết chuyện di nương bị Khương Ngọc Oánh hại chết sao?"

Nàng nói cái tên đó một cách nhẹ nhàng.

lão nhân run rẩy người, chỉ cảm thấy đứa cháu gái trước mặt đã không còn là dáng vẻ mà bà biết nữa. Ngọc Oánh đã chết, trước khi chết lại còn lôi cả nhi tử và cháu trai của bà ra, bà vừa đau lòng, vừa oán hận.

Sự đã đến nước này, bà có không thừa nhận, cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyễn Trang

    Nguyễn Trang

    Tác giả viết chắc tay. Có điều khi hai con hến ở dí nhau..ta nói đọc mà cảm nhận được cái không khí luôn

    3 ngày trước
  • Namnam

    Namnam

    Hay

    4 ngày trước
  • Thiên Tư Lăng

    Thiên Tư Lăng

    Truyện hay lắm nha mn

    1 tuần trước
  • diệp trần

    diệp trần

    Truyện được viết khá lôi cuốn!

    1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    chương 269: khi 2 con hến gặp nhau, chẳng lẽ drop truyện vì quỷ này. tức

    1 tuần trước
    • GrooGroo

      GrooGroo

      Haha lúc edit t cũng nghĩ giống bạn, hai người nch với nhau 1 câu là truyện này thành đoản văn liền :))) Đỡ tốn nước mắt độc giả

      1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    Chương 156. Phải chi đây là đoản văn. Câu chuyện kết thúc ở đoạn vừa đến Giang Nam xong cưới xong nu9 hạnh phúc suốt đời thì tốt biết mấy

    2 tuần trước
  • Tieu An

    Tieu An

    Phần đầu hơi nặng nề nhưng truyện cuốn

    2 tuần trước
  • Ngabui

    Ngabui

    Hay lắm

    3 tuần trước
  • Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Mới đọc mấy chương đầu mà phải công nhận tác giả khắc họa tâm lý nhân vật rất chắc tay

    3 tuần trước
  • Hao Pham

    Hao Pham

    Truyện hay nhẹ nhàng sâu lắng

    3 tuần trước