Chương 52

Chương 52
Trước Sau
Hắn sững sờ một lúc, sau đó ngước mắt lên, khi đối diện với nàng, đã cười.

Khương Hoạ ngơ ngác nhìn, ngón tay vẫn dừng lại bên khóe môi hắn.

Nàng dường như, tim dâng lên một nỗi đau, nhưng lại khác với nỗi đau thường ngày. Một cảm xúc phức tạp làm rối loạn trái tim nàng, khi đối diện với hắn, nàng từ trong mắt hắn, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình.

Họ không phải chưa từng có khoảng cách gần gũi hơn hôm nay, nhưng lại dường như, đều không gần gũi như lúc này.

Nàng khẽ phá vỡ sự im lặng, nghiêm túc nói một tiếng: "Xin lỗi."

Vẻ mặt hắn không có gì khác biệt so với mọi khi, chỉ càng thêm dịu dàng xoa mái tóc nàng. Đợi đến khi nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt nàng, hắn khẽ ‘ừm’ một tiếng.

Vẻ mặt Khương Hoạ sững sờ.

Tất cả những gì đã ám ảnh nàng suốt mấy chục năm, vào giây phút này, đột nhiên nhẹ đi rất nhiều.

Nàng đã nói rất nhiều lần ‘xin lỗi’, trong lòng, trên môi, nhưng dường như chỉ có lần này, là khác.

Những lần trước, là sự áy náy của nàng đối với hắn, lần này, là nàng muốn thử... cho mình một cơ hội.

Nàng đã bị mắc kẹt trong ly rượu của mười năm trước, trong căn phòng đó.

Nàng muốn... thử bước ra.

Nàng muốn thử, thật sự đi về phía Tạ Dục Vãn.

Tay Tạ Dục Vãn dừng lại giữa những lọn tóc mềm mại của nàng, trong chốc lát, cũng dường như đã biết điều gì đó. Hắn ôm người vào lòng, ôm chặt lấy, khẽ thì thầm một tiếng: "Thật ngốc."

Khương Hoạ nhắm mắt lại, để mình chìm đắm trong mùi hương tùng mỏng manh này.

Đôi mắt có chút đau nhức, nàng nén lại, không rơi lệ nữa.

"Tạ Dục Vãn, qua một thời gian nữa, chúng ta không đi săn mùa thu nữa, đi Giang Nam đi. Thiếp muốn đi xem tuyết ở Giang Nam. Khi còn nhỏ di nương thường nói với thiếp, ở Trường An, điều người nhớ nhất chính là tuyết ở quê hương. Thiếp thực ra không cảm thấy có gì khác biệt, tuyết ở đâu, không phải đều là tuyết sao. Nhưng... chúng ta đi xem đi."

Tạ Dục Vãn đương nhiên sẽ không từ chối.

Đáp lại Khương Hoạ, không phải là một tiếng ‘được’ đơn giản, mà là một nụ hôn bất ngờ.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn ấn vào cổ nàng, đẩy nàng về phía lồng ngực hắn, nàng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngẩng cổ lên, trong tiếng mưa rả rích, cả hai hòa làm một.

Đợi đến khi ánh nến lại bùng lên, Khương Hoạ có chút thất thần nhìn lên rèm giường màu xanh nhạt.

Khi đôi tay sau lưng ôm lấy nàng, nàng khẽ cúi mắt xuống.

Giọng nói thờ ơ thường ngày của hắn lúc này có chút khàn: "Đau không?"

Khương Hoạ không nói gì, chỉ co ro trong lòng hắn một lúc.

Hắn cũng ôm lấy nàng, trong ánh sáng của buổi sáng sớm rọi vào, nàng nằm trên lồng ngực hắn, lông mi khẽ run.

Nàng không nghĩ nhiều.

Chỉ nghĩ đến mười năm nay, mười năm dài đằng đẵng này, lại dựa vào lòng hắn thêm một chút.

Như thể nghĩ ra điều gì đó, nàng mở mắt ra, trong lòng hắn, ngơ ngác nhìn lên xà nhà.

Ở đó, không có một dải lụa trắng nào.

Chỉ có nơi có hắn, nàng mới chưa từng nhìn thấy dải lụa trắng.

Nàng có lẽ, đã biết, điều này có ý nghĩa gì.

Khi hoàn hồn, liền phát hiện, Tạ Dục Vãn đang cúi đầu nhìn nàng, sắc mặt vẫn là vẻ bình thản thường ngày. Nàng cũng nhìn hắn, môi hé mở, dường như không muốn phá vỡ sự im lặng lúc này.

Hắn lại hôn xuống, nàng yên lặng đón nhận.

Nụ hôn này rất ngắn ngủi, thậm chí nàng không nhắm mắt lại.

"Chuyện ban ngày, định thế nào?"

Dường như đã nhận ra nàng hồi lâu chưa nói ra, hắn chủ động hỏi. Khương Hoạ sững sờ, nhưng không trả lời câu hỏi này, chỉ khẽ nói.

"Tạ Dục Vãn, thiếp không có."

Sau đó, hắn liền nghe thấy người trong lòng nghiêm túc nói: "Thiếp không có ý định đồng ý với nàng ta, thiếp cũng không... muốn giấu diếm chàng. Trời mưa, tin tức truyền đến trong cung, chàng nhất định sẽ trở về, thiếp biết. Nhưng chàng gần đây công vụ bận rộn, thiếp không muốn, không muốn vì chuyện của thiếp mà làm phiền chàng. Thiếp là thê tử của chàng, thiếp phải, sau này phải tự mình xử lý những chuyện như vậy. Chỉ là hôm nay người này có chút đặc biệt, đây là Khương Ngọc Oánh. Thiếp phải tự mình xử lý."

Sắc mặt Tạ Dục Vãn ngày càng âm trầm, không nói gì thêm.

Khương Hoạ nghiêm túc nhìn hắn, dưới lớp chăn, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

Mười ngón tay đan vào nhau.

Sau đó, nàng cảm nhận được mình bị ôm lấy, một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai nàng.

"Vậy nương tử định thế nào?"

...

Lời tác giả:

Từ trước đến nay, điều giam cầm Tiểu Hoạ chính là di nương đã mất, là sự áy náy đối với Tạ Dục Vãn.

Tiểu Hoạ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, di nương triền miên bệnh tật trên giường, người trong phủ ai cũng coi thường bắt nạt, còn có một người tỷ tỷ ngày ngày bắt nạt, nàng vốn dĩ đã định sẵn đã có rất nhiều thiếu sót đối với một số thứ. Vì vậy khi Tạ Dục Vãn xuất hiện, khi nàng gài bẫy, khi nàng được cứu ra khỏi vũng lầy, khi nàng cảm nhận được mình được yêu, phản ứng của nàng có thể không giống với người thường. Cũng có thể nói, tình cảm của nàng đối với Tạ Dục Vãn rất phức tạp, gần như là sự áy náy mãi mãi lớn hơn tình yêu.

Có lẽ có những chỗ, mọi người xem sẽ cảm thấy Tiểu Hoạ có chút không tốt, các bảo bối thông cảm nhé...

...
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyễn Trang

    Nguyễn Trang

    Tác giả viết chắc tay. Có điều khi hai con hến ở dí nhau..ta nói đọc mà cảm nhận được cái không khí luôn

    3 ngày trước
  • Namnam

    Namnam

    Hay

    4 ngày trước
  • Thiên Tư Lăng

    Thiên Tư Lăng

    Truyện hay lắm nha mn

    1 tuần trước
  • diệp trần

    diệp trần

    Truyện được viết khá lôi cuốn!

    1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    chương 269: khi 2 con hến gặp nhau, chẳng lẽ drop truyện vì quỷ này. tức

    1 tuần trước
    • GrooGroo

      GrooGroo

      Haha lúc edit t cũng nghĩ giống bạn, hai người nch với nhau 1 câu là truyện này thành đoản văn liền :))) Đỡ tốn nước mắt độc giả

      1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    Chương 156. Phải chi đây là đoản văn. Câu chuyện kết thúc ở đoạn vừa đến Giang Nam xong cưới xong nu9 hạnh phúc suốt đời thì tốt biết mấy

    2 tuần trước
  • Tieu An

    Tieu An

    Phần đầu hơi nặng nề nhưng truyện cuốn

    2 tuần trước
  • Ngabui

    Ngabui

    Hay lắm

    3 tuần trước
  • Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Mới đọc mấy chương đầu mà phải công nhận tác giả khắc họa tâm lý nhân vật rất chắc tay

    3 tuần trước
  • Hao Pham

    Hao Pham

    Truyện hay nhẹ nhàng sâu lắng

    3 tuần trước