Chương 8

Chương 8
Trước Sau
Khương Hoạ cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như trăng trong nước, vòng eo thon thả được lớp lụa mỏng ôm lấy, lộ ra đường cong tuyệt đẹp.

Khoảnh khắc đối diện với đôi mắt trong veo của nam nhân, nàng nghĩ rằng mình đã không thể quay đầu lại được nữa.

"Khương Hoạ cùng các huynh đệ tỷ muội dâng ly rượu này, cảm tạ ân dạy dỗ của phu tử trong những ngày qua."

Nàng cung kính hành lễ, từ từ đưa rượu qua.

Nam nhân cao quý không quá để ý, nhận lấy ly rượu trong tay nàng, giơ tay uống cạn. Đặt ly rượu xuống, hắn mở môi, giọng nói hay nhưng trong trẻo nói một câu: "Xin nén bi thương."

Tay Khương Hoạ cứng đờ, khẽ "vâng" một tiếng.

Đây là câu ‘xin nén bi thương’ đầu tiên nàng nghe được trong những ngày qua.

Đôi mắt nàng lập tức đỏ hoe, nhưng không thể, nàng không thể biểu hiện ra sự khác thường.

May mà chỗ ngồi của Tạ Dục Vãn ở trong góc, nàng từ trong góc đi ra, trốn khỏi bữa tiệc ngột ngạt này.

...

Chẳng mấy chốc, một người đứng sau lưng nàng, lạnh lùng nhìn nàng.

Là Khương Thê Thê, Ngũ muội muội của nàng. Kế hoạch hạ dược của Khương Ngọc Oánh trong bữa tiệc, chính là do nàng ta nói cho nàng biết.

Nàng không biết Khương Thê Thê và Khương Ngọc Oánh đã trở mặt như thế nào, nhưng khi Khương Thê Thê tìm nàng, đã dùng người muội muội ruột mà nàng ta yêu quý như tròng mắt Khương Miểu Miểu để thề độc.

Vậy thì những lời Khương Thê Thê nói, chỉ có thể là thật.

"Dao động rồi à?" Giọng của Khương Thê Thê dịu dàng, nhưng nụ cười lại lạnh lẽo.

Khương Hoạ im lặng quay đầu, tay siết chặt lan can, đầu ngón tay bị dằm gỗ đâm rách nhẹ chảy máu.

Sau đó, nữ tử nhìn mặt hồ phẳng lặng dưới chân, rất nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có."

"Vậy thì tốt, Khương Hoạ, ngươi hẳn cũng biết đây cũng là con đường duy nhất để ngươi có thể sống sót. Tỷ tỷ cũng nên vứt bỏ đi những cảm giác đạo đức vô dụng đi. Cược thắng, ngươi chính là Thừa tướng phu nhân sau này. Cược thua, Khương Ngọc Oánh cả đời này cũng không thể như ý, sống không bằng chết."

Khương Miểu Miểu ngừng một lát, cười nói: "Thế nào tỷ tỷ cũng đều có lợi."

Khương Hoạ quay người, nhìn về phía nàng ta: "Chuyện tốt như vậy, sao ngươi không tự mình đi, hôn sự ở Giang Nam kia, ngươi còn giành với ta, đây chính là vị trí Thừa tướng phu nhân đó."

Bóng dáng yêu kiều trong bộ váy lụa tím từ từ lui vào trong ánh sáng, giọng nói của nữ tử mang theo chút ý cười: "Muội muội ta đây, có điểm yếu, không đắc tội nổi với Nhị tỷ tỷ đâu."

Khương Hoạ vì câu nói này mà sững sờ.

Nàng cũng từng có điểm yếu.

...

Khương Hoạ tính toán thời gian đi về phía hậu viện.

Như lời Khương Thê Thê nói, Khương Ngọc Oánh chột dạ, đã đuổi hết tất cả mọi người đi. Vì vậy trên đường đi, nàng không gặp một ai. Khương Hoạ dừng bước trước sương phòng phía nam, cánh cửa trước mặt, là phòng của Tạ Dục Vãn.

Nàng nghĩ rằng mình sẽ không do dự, nhưng cánh cửa chỉ cần đẩy nhẹ là có thể mở ra, lại níu chân nàng suốt một khắc đồng hồ.

Nàng hoảng hốt nhìn vầng trăng trên cao, ánh trăng rọi lên cánh cửa, chẳng mấy chốc, ánh trăng lại biến thành ngọn lửa hừng hực đã thiêu rụi di nương ngày ấy, đôi mắt nàng lập tức đỏ hoe.

Tạ Dục Vãn, ta xin lỗi.

Xin lỗi...

Nàng đẩy cánh cửa kia ra.

Vị công tử luôn cao quý lạnh lùng, lúc này y phục đã nửa hở hang, khắp người đỏ ửng nằm trên giường, nghe thấy tiếng động, đôi mắt phượng từ từ nhìn về phía nàng.

Ánh mắt ấy, lạnh lùng xen lẫn chán ghét.

Khương Hoạ đi về phía hắn, nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của mình.

Hắn cứ thế lạnh lùng nhìn nàng, đợi đến khi trên người nàng chỉ còn lại một lớp áo lót, trong mắt hắn vẫn không có quá nhiều cảm xúc.

Nàng thử hôn lên, hắn dường như không còn sức lực, đôi mắt phượng xinh đẹp kia chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Nàng khó có thể diễn tả được đó là ánh mắt như thế nào,...

Là bình tĩnh, lạnh lùng hay chán ghét?

Nếu không phải mỗi tấc da thịt của hắn đều ửng hồng, chỉ nhìn thần thái, nàng còn nghĩ, lúc này hắn còn tỉnh táo hơn nàng.

Nàng không biết mình có khóc không, nàng nhắm mắt lại, cởi bỏ hoàn toàn bộ y phục vốn đã nửa cởi của Tạ Dục Vãn. Nhưng dù nhắm mắt, nàng vẫn có thể cảm nhận được hắn vẫn luôn nhìn nàng.

Ánh mắt ấy, dường như có thể xuyên thấu linh hồn bẩn thỉu của nàng.

Nàng yếu đuối nhắm mắt, bịt tai trộm chuông, hoảng loạn hôn khắp nơi, nghe thấy một tiếng hừ trầm thấp dưới thân, nàng sững sờ trong khoảnh khắc, sau đó lại càng hôn loạn xạ hơn.
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyễn Trang

    Nguyễn Trang

    Tác giả viết chắc tay. Có điều khi hai con hến ở dí nhau..ta nói đọc mà cảm nhận được cái không khí luôn

    3 ngày trước
  • Namnam

    Namnam

    Hay

    4 ngày trước
  • Thiên Tư Lăng

    Thiên Tư Lăng

    Truyện hay lắm nha mn

    1 tuần trước
  • diệp trần

    diệp trần

    Truyện được viết khá lôi cuốn!

    1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    chương 269: khi 2 con hến gặp nhau, chẳng lẽ drop truyện vì quỷ này. tức

    1 tuần trước
    • GrooGroo

      GrooGroo

      Haha lúc edit t cũng nghĩ giống bạn, hai người nch với nhau 1 câu là truyện này thành đoản văn liền :))) Đỡ tốn nước mắt độc giả

      1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    Chương 156. Phải chi đây là đoản văn. Câu chuyện kết thúc ở đoạn vừa đến Giang Nam xong cưới xong nu9 hạnh phúc suốt đời thì tốt biết mấy

    2 tuần trước
  • Tieu An

    Tieu An

    Phần đầu hơi nặng nề nhưng truyện cuốn

    2 tuần trước
  • Ngabui

    Ngabui

    Hay lắm

    3 tuần trước
  • Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Mới đọc mấy chương đầu mà phải công nhận tác giả khắc họa tâm lý nhân vật rất chắc tay

    3 tuần trước
  • Hao Pham

    Hao Pham

    Truyện hay nhẹ nhàng sâu lắng

    3 tuần trước