Chương 72

Chương 72
Trước Sau
Sau khi dùng bữa trưa, Khương Hoạ vẫn ngồi bên bậu cửa sổ, nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ.

Mưa vẫn như vậy, không màng đến sự sống chết của con người mà rơi.

Khương Hoạ nhìn vào tay mình.

Cảm giác máu ấm áp nhớp nháp dường như chưa bao giờ được rửa sạch. Đôi mắt nàng run lên một lúc, sau đó không thể tránh khỏi, nhớ lại những chuyện trong miệng Khương Ngọc Oánh.

Cho dù đã qua một ngày, nàng vẫn có chút hoảng sợ.

Di nương đã chết, Khương Ngọc Oánh đã chết.

Cho dù có ngàn vạn chuyện bày ra trước mặt, nàng nhất thời cũng không biết mình còn có thể tính toán cái gì. Đi chất vấn Tạ Dục Vãn sao?

Cho dù những gì Khương Ngọc Oánh nói đều là thật, nhưng nàng phải lấy lập trường gì để trách móc Tạ Dục Vãn đây.

Những lời sám hối kéo dài mười năm, đã quấn chặt tình yêu của nàng gần như trở nên nhạt nhòa. Khi nàng cuối cùng quyết định để mình thở một chút, lại phát hiện, cọng rơm mà nàng nắm lấy, từ đầu, đã là một ảo ảnh hư vô.

Nàng có thể trách cọng rơm đó không?

Khương Hoạ suy nghĩ rất chậm, suy nghĩ rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn chỉ đưa ra một đáp án.

Nàng… không thể.

Là nàng như người đuối nước, là nàng bị bi thương và sám hối bao bọc, là nàng từ nhiều năm trước, đã hiến tế cả cuộc đời mình. Bây giờ, nàng dùng những điều này để trách móc người khác, là chuyện không hợp lý.

Cho dù, Tạ Dục Vãn từ đầu đến cuối, đều biết hung thủ thật sự đã hại chết di nương.

Thì sao chứ?

Hắn không phải là người đã hại chết di nương. Hắn chỉ là không nói cho nàng biết.

Khương Hoạ nhíu mày một lúc, dường như không thể hiểu được, cơn đau xé lòng đột ngột này. Suy đi nghĩ lại, nhai đi nhai lại cơn đau này, nàng chỉ có thể đưa ra một câu.

Nếu thật sự phải trách, cũng chỉ có thể trách, nàng đã tin vào tình yêu trên thế gian này.

Mới có thể khi không được yêu thương và lựa chọn, trong lòng lại chua xót.

...

Lúc hoàng hôn, cơn mưa đã rơi hai ngày hai đêm cuối cùng cũng tạnh.

Mưa tạnh rồi, nhưng sắc trời vẫn u ám, trông có vẻ ngày mai lại là một ngày thời tiết không tốt.

Đêm đến cũng nhanh, dùng xong bữa tối Quất Đường hỏi Khương Hoạ có muốn ra ngoài đi dạo không.

Khương Hoạ nhìn ngón tay đang cầm muỗng canh của mình, khẽ nói: "Được."

Khác với sự u ám của sắc trời, mưa đã rơi hai ngày, người bị nhốt trong nhà hai ngày đột nhiên ra ngoài lại mang đến cảm giác thư thái.

Quất Đường cố tình chọc Khương Hoạ vui, kể những chuyện thú vị thuở nhỏ.

"Tiểu thư không biết đâu, Hàn Thiền lúc nhỏ, đã là một tảng băng rồi. Lần đầu tiên ta gặp hắn, hắn còn chưa cao bằng ta. Công tử ở trong sân đọc sách, hắn liền cầm một thanh kiếm, đứng nghiêm chỉnh trong bóng tối."

"Khi đó ta trêu một hai câu, hắn liền không kiên nhẫn nữa. Nhưng tính tình này những năm qua cũng không thay đổi dù chỉ một chút."

Khương Hoạ cũng theo đó, cùng cười.

Chỉ là nụ cười của nàng, rất nhẹ, rất nhạt, giống như đám mây trên trời.

Quất Đường kể rất nhiều chuyện, của nàng ta, của Hàn Thiền, của Tạ Dục Vãn, nói đến chuyện nào đó không biết, phát hiện Khương Hoạ đang nhìn về phía đối diện. Quất Đường quay người theo ánh mắt của Khương Hoạ, phát hiện đó là sân của ngày hôm qua.

Đang nghĩ phải đi nhanh lên, liền nhìn thấy Khương Hoạ đẩy cửa đi vào.

Quất Đường sững lại, bên trong… chỉ có thi thể của Khương Ngọc Oánh, nương tử định làm gì.

Rất nhanh, nàng ta đã biết.

Vào lúc hoàng hôn khi mưa cuối cùng cũng tạnh, nương tử đã châm một ngọn lửa.

Ánh lửa rực rỡ, nhưng lại không thể chiếu sáng được nương tử của nàng ta.

Có một lúc nàng ta thậm chí còn tưởng, nương tử sẽ bước vào trong ngọn lửa, theo phản xạ tiến lên chuẩn bị giữ lấy nương tử, liền phát hiện nương tử chỉ yên lặng đứng đó, nhìn mọi thứ trong sân từ từ bùng cháy.

Ánh lửa chiếu sáng đôi mắt của Khương Hoạ, bên trong chỉ có sự tĩnh lặng như nước tù.

Nàng tùy tiện ném những mồi lửa còn lại vào trong ngọn lửa ở phía xa, ngọn gió mang theo lửa nóng thiêu đốt không khí xung quanh nàng, nhưng nàng cứ yên lặng đứng đó, không đến gần một bước, cũng không đi xa một bước.

Trận lửa này đã cháy suốt một đêm.

Khương Hoạ cứ đứng không xa chăm chú nhìn suốt một đêm.

Ngọn lửa ngút trời chiếu sáng nửa bầu trời, ngọn lửa tí tách, không biết đã cháy đến cái gì, vô cùng náo nhiệt.

Đợi đến khi không còn gì để cháy, người trở thành những bộ xương khô bị gió thổi là tan, ngọn lửa cũng từ từ tắt dần. Khương Hoạ bình tĩnh nhìn, dù là ngọn lửa rực rỡ, hay là những tàn tro còn lại, đều không gây ra một chút dao động nào trong nàng.

Chỉ ở cuối cùng, trong khoảnh khắc quay người đôi mắt nàng từ từ cúi xuống.

...
Trước Sau
BÌNH LUẬN (10)
  • Nguyễn Trang

    Nguyễn Trang

    Tác giả viết chắc tay. Có điều khi hai con hến ở dí nhau..ta nói đọc mà cảm nhận được cái không khí luôn

    3 ngày trước
  • Namnam

    Namnam

    Hay

    4 ngày trước
  • Thiên Tư Lăng

    Thiên Tư Lăng

    Truyện hay lắm nha mn

    1 tuần trước
  • diệp trần

    diệp trần

    Truyện được viết khá lôi cuốn!

    1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    chương 269: khi 2 con hến gặp nhau, chẳng lẽ drop truyện vì quỷ này. tức

    1 tuần trước
    • GrooGroo

      GrooGroo

      Haha lúc edit t cũng nghĩ giống bạn, hai người nch với nhau 1 câu là truyện này thành đoản văn liền :))) Đỡ tốn nước mắt độc giả

      1 tuần trước
  • Ánh Ngọc Trần

    Ánh Ngọc Trần

    Chương 156. Phải chi đây là đoản văn. Câu chuyện kết thúc ở đoạn vừa đến Giang Nam xong cưới xong nu9 hạnh phúc suốt đời thì tốt biết mấy

    2 tuần trước
  • Tieu An

    Tieu An

    Phần đầu hơi nặng nề nhưng truyện cuốn

    2 tuần trước
  • Ngabui

    Ngabui

    Hay lắm

    3 tuần trước
  • Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Uyên Nguyễn Ngọc Thảo

    Mới đọc mấy chương đầu mà phải công nhận tác giả khắc họa tâm lý nhân vật rất chắc tay

    3 tuần trước
  • Hao Pham

    Hao Pham

    Truyện hay nhẹ nhàng sâu lắng

    3 tuần trước