Ngày mai, lại là ngày mai. Hàng loạt lời từ chối, khiến Khương Hoạ không thể kìm nén được nữa, bất giác sụp đổ mà bật khóc thành tiếng: "Các ngươi đi nói cho phụ thân biết, di nương chết rồi, đi nói cho ông ta biết đi, di nương chết rồi, người chết rồi. Lúc người còn sống, ông ta không đến thăm một lần, chẳng lẽ chết rồi cũng không thể đến sao?"
Nàng hoảng loạn sụp đổ, đã nói năng lộn xộn: "Để ta vào, hoặc các ngươi đi nói cho phụ thân biết, di nương chết rồi, không có người phụ thân và phu quân nào như vậy cả, ông ta không thể làm vậy."
Nói rồi, nàng định gạt tay thị vệ đang giữ mình ra.
Hai tên thị vệ nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt nàng lại.
Khương Hoạ không thể gỡ tay ra được, run rẩy nói: "Vậy ta không vào, các ngươi đi thông báo đi chứ, di nương chết rồi, các ngươi đi nói với phụ thân, các ngươi ít nhất, cũng đi thông báo một tiếng."
Nói rồi nàng quỳ thẳng xuống, đôi mắt đẫm lệ nhìn hai tên thị vệ.
Một trong hai người dường như không nỡ, bèn nhìn sang người bên cạnh. Người kia do dự một lát rồi gật đầu. Thị vệ không nỡ kia liền vội vàng chạy vào trong sân.
Chẳng mấy chốc, bên trong đã vọng ra tiếng bình hoa vỡ nát.
Khương Hoạ được Hiểu Xuân đỡ, thân thể căng cứng. Rồi nàng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của phụ thân: "Xui xẻo, chết thì chết rồi, chết thì mang đi chôn, tìm ta có ích gì?"
Thân thể Khương Hoạ tức thì mềm nhũn, ngã ngồi bệt xuống đất.
Người thị vệ đầu bê bết máu cúi gằm mặt chạy ra khỏi phòng, đứng lại vị trí ban đầu của mình.
Khương Hoạ còn gì không hiểu nữa chứ?
Tại sao, nàng vẫn còn hy vọng vào phụ thân cơ chứ?
Nàng đã có chút chết lặng, trái tim nàng như bị một lớp sương mỏng bao phủ, tất cả những nỗi đau đớn tột cùng kia, bỗng trở nên xa vời.
Nàng lặng lẽ đi về phía sân của Liễu bá nương, di nương mất vào buổi sáng, bây giờ trời đã gần tối, tin tức hẳn đã sớm truyền đến các viện.
Lúc nãy ngã xuống đất, mắt cá chân của nàng đã bị trẹo, tuy vẫn có thể đi lại, nhưng không nhanh được.
Nửa canh giờ sau, nàng nhìn thấy một vườn hoa muôn hồng nghìn tía ở phía trước.
Liễu bá nương thích hoa, rẽ qua góc kia chính là tiểu viện của bà ấy.
Chưa kịp để nàng gõ cửa, đèn trong tiểu viện đã đột ngột bị dập tắt. Nha hoàn dập đèn giả vờ như vừa mới thấy nàng, áy náy nói: "Là Tam tiểu thư à, thật không may, hôm nay phu nhân bị bệnh, vừa mới uống thuốc ngủ rồi ạ. Đại phu nói bệnh của phu nhân có hơi nghiêm trọng, mấy ngày tới chưa chắc đã khỏi, hay là tiểu thư mấy ngày nữa hãy đến?"
Khương Hoạ hoảng hốt lắng nghe lời từ chối quen thuộc, trên gương mặt trắng bệch là đôi mắt đỏ hoe, nàng run rẩy cất giọng: "Mấy ngày?"
Nha hoàn dường như cũng cảm thấy chủ tử có hơi quá đáng, cúi đầu nói nhỏ: "Bảy ngày."
Khương Hoạ đột nhiên bật cười, vừa cười vừa rơi lệ, một tay siết chặt chiếc khăn tay, trên mu bàn tay trắng bệch, những đường gân xanh mảnh mai đan xen vào nhau, toát lên một vẻ yếu ớt khó tả.
Hiểu Xuân cũng đỏ hoe mắt, lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình rõ ràng đã có chút không tỉnh táo.
Giữa bao nhiêu chuyện cùng lúc ập tới, Khương Hoạ đột nhiên ho ra một ngụm máu, thân thể nàng mềm nhũn ngã xuống đất, vệt máu theo khóe môi từ từ thấm vào vạt áo.
Vậy mà nàng vẫn cười, vừa rơi lệ vừa cười.
Hoang đường.
Có phải di nương cũng cảm thấy, con người trên thế gian này quá hoang đường, di nương thật sự không thể chịu đựng được nữa, nên mới ngay cả nàng cũng không cần nữa.
Giang Nam, Giang Nam nào chứ.
Tuyết nơi nào mà chẳng lạnh như nhau.
...
Khương Hoạ lảo đảo trở về tiểu viện của mình, ôm lấy thân thể đã có chút cứng đờ của di nương vào lòng, dịu dàng sửa lại tóc cho người: "Đừng sợ, di nương, đừng sợ, Tiểu Hoạ đã lớn rồi. Tiểu Hoạ có thể làm được, chúng ta không đi cầu xin bọn họ nữa, chôn cất, chẳng qua chỉ cần linh vị và quan tài, Tiểu Hoạ ngày mai, ngày mai, sẽ đi lo cho di nương… "
Nói rồi, nàng lại ho ra một ngụm máu, nhưng rất nhanh đã tự mình dùng khăn tay lau sạch, rồi vội vàng giấu đi, lẩm bẩm: "Di nương, là giả thôi, máu là giả thôi. Tiểu Hoạ rất ổn, rất ổn, người đừng lo. Đợi, đợi đi xem tuyết ở Giang Nam rồi, Tiểu Hoạ sẽ xuống dưới đó bầu bạn cùng người."
"Đừng sợ, có con ở đây… "
Ánh trăng lạnh lẽo theo khung cửa sổ hé mở rọi lên giường, thân hình nhỏ bé của nữ tử co ro trong lòng một thi thể lạnh lẽo.
...