Nhưng không biết vì sao, dẫu vậy, vẻ bình thản giữa đôi mày của hắn, cũng không thay đổi một phân nào. Thậm chí, rất lâu, cũng không đáp lại lời nàng. Chuyện này, thật ra, không hề bình thường.
Một lúc lâu sau, hắn bất lực xoa đầu nàng: "Nhất định phải đi sao?"
Dù có chậm chạp đến đâu, nàng cũng nhận ra, hắn không muốn nàng đi.
Tại sao lại không muốn nàng đi?
Nàng không tìm được lý do.
Là sợ nàng sẽ đồng ý yêu cầu của Khương Ngọc Oánh sao?
Tuy hắn chưa từng nói thẳng, nhưng nàng có thể nhận ra, hắn đối với Khương Ngọc Oánh không mấy vui vẻ. Nàng không biết nguyên do, hắn và huynh trưởng là bằng hữu đồng môn, cũng không ngoa khi nói là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Nhưng từ lần đầu tiên nàng gặp phu quân, nhìn cách hắn đối xử với Khương Ngọc Oánh, liền biết, hắn không thích Khương Ngọc Oánh.
Có thể khiến một người như hắn, thể hiện rõ sự chán ghét ra mặt như vậy, nàng thật sự không thể nghĩ ra, rốt cuộc Khương Ngọc Oánh đã làm chuyện gì.
Nàng do dự một thoáng, nhẹ giọng hỏi một câu.
"Tại sao?"
Tại sao chàng không muốn thiếp đi gặp nàng ta?
Dưới ánh nến mờ ảo, giữa đôi mày của nam nhân hiện lên một tia dao động. Hắn không trả lời thẳng vào câu hỏi của nàng, chỉ khẽ nói: "Vậy nàng sẽ đồng ý với nàng ta sao?"
Khương Hoạ lắc đầu: "Sẽ không."
Một cơn gió bất chợt thổi tắt ngọn nến, Khương Hoạ theo phản xạ mà nép vào lòng Tạ Dục Vãn.
Ở nơi nàng không thể nhìn thấy, thân thể nam nhân cứng lại trong giây lát, sau đó cúi mắt, ấn nàng vào lòng.
Vòng tay, rất chặt.
Hoà trong bóng đêm, hắn gần như muốn đem nàng hoà tan vào xương tuỷ của mình.
Nàng không hề kháng cự, chỉ dịu dàng, dùng tay mình, ôm lại hắn.
"Tạ Dục Vãn, thiếp sẽ không đồng ý với nàng ta đâu. Thiếp không muốn… nhìn thấy nàng ta trong chính ngôi nhà của chúng ta. Chàng để thiếp đi gặp nàng ta một lần, được không? Sẽ không lâu đâu, một canh giờ thôi."
Một lúc lâu sau, giọng nói trầm khàn của nam nhân vang lên giữa hai người.
"Được."
...
Ngày hôm sau.
Quất Đường bưng nước vào hầu hạ. Trên giường lúc này chỉ còn lại một mình Khương Hoạ, nàng ngơ ngẩn nhìn tấm rèm giường màu xanh nhạt, nghĩ đến nụ hôn của Tạ Dục Vãn lúc hắn rời đi.
Thật hung dữ.
Hoàn toàn không giống hắn chút nào.
Quả nhiên là không thích nàng đi gặp Khương Ngọc Oánh. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến một người vui buồn đều không lộ ra mặt như phu quân, lại thể hiện sự chán ghét rõ ràng đến vậy.
Thậm chí còn không hề che giấu.
"Nương tử." Quất Đường nhẹ giọng gọi, đặt đồ trong tay xuống.
Khương Hoạ hoàn hồn, vén chăn lên, nhìn sắc trời bên ngoài, xám xịt, trông như sắp mưa.
Khoảnh khắc gió lạnh luồn qua khe cửa thổi vào, Quất Đường vội khoác áo choàng cho Khương Hoạ: "Nương tử, hôm nay là Lập Đông rồi, trong phòng tuy đã đốt than sưởi, nhưng cũng phải mặc nhiều một chút. Tiết trời thế này, nếu lại nhiễm phong hàn, sẽ không tốt đâu."
Khương Hoạ sững người, khẽ hỏi: "Hôm nay là Lập Đông sao?"
Quất Đường bấm ngón tay tính ngày, chắc chắn: "Vâng, Lập Đông, chỉ là ở Trường An không có lệ đón tiết Lập Đông. Ngày trước khi chúng ta còn ở Thương Dương, cứ đến Lập Đông là mọi người lại quây quần cùng nhau ăn sủi cảo."
"Phu quân cũng ăn sao?"
Quất Đường cười khẽ: "Có ạ, công tử tuy kén ăn, nhưng đối với sủi cảo, lại khá thích."
Nói xong, Quất Đường bưng bữa sáng lên.
Khương Hoạ như có điều suy nghĩ mà dùng cháo, đến khi ăn hết phần như thường ngày, liền dừng lại.
Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Quất Đường đang nhìn mình.
Nàng chớp mắt: "Sao vậy, Quất Đường?"
Quất Đường lắc đầu, cúi đầu xuống, lại ăn một miếng cháo trong bát của mình.
Mặn.
Người trong bếp đã bất cẩn bỏ nhầm muối thành đường.
Nương tử tại sao lại không nhận ra chút nào vậy? Hay là đã nhận ra nhưng không muốn phiền phức, cũng không có tâm trạng trách cứ người nhà bếp.
Nghĩ đến đây, Quất Đường khẽ phàn nàn.
"Nương tử, cháo hôm nay ngọt quá. Hạ nhân bếp dạo này ngày càng lơ là."
Khương Hoạ không chút do dự: "Đúng là có hơi ngọt thật, ngày mai bảo nhà bếp chú ý một chút là được."
Bàn tay cầm thìa của Quất Đường khựng lại, trong phút chốc, trái tim nàng ta như bị kim châm, đau nhói. Nhưng giây tiếp theo, nàng ta lại nén đi sự run rẩy trong giọng nói, khẽ bảo: "… Đúng là nên chú ý một chút rồi ạ."
Khương Hoạ trong lòng đang có chuyện, không để ý nhiều đến tiểu tiết nhỏ này. Đợi sau khi dùng bữa xong, Quất Đường trang điểm cho nàng.